Quản lý là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, ánh mắt chuyên nghiệp nhìn lướt qua Ôn Từ một cái, từ dáng người cốt tướng đến ngũ quan dung mạo, các phương diện đều có thể nói là tuyệt sắc.
Chỉ là nhìn cô hơi non một chút.
"Cũng được, cô đưa cô ấy đến khu C làm quen đi, dạy cẩn thận vào."
"Được rồi."
Ôn Từ được đưa đến đứng cạnh một chiếc xe sang loại Coupé màu đen, đàn chị bảo cô học cách tạo dáng phong tình lẳиɠ ɭơ giống như những người mẫu khác.
Cô cũng nghe lời tạo dáng dựa vào cạnh xe, nhưng mọi dáng pose của cô đều quá cứng nhắc, làm thế nào cũng không thể thoải mái được.
Đàn chị liên tục lắc đầu, chỉ tay về phía cô gái đang đứng cạnh một chiếc xe khác: "Em học theo cô ấy, xem làm thế nào để thu hút được sự chú ý của khách mời."
Ôn Từ nhìn qua đó, chỉ thấy cô gái kia ngả người nằm trên xe, bên môi nở một nụ cười tự tin, ném ánh mắt mê hồn về phía khách mời.
"..."
Có đánh chết Ôn Từ thì cô cũng không thể làm được những động tác lẳиɠ ɭơ như thế.
Đàn chị ngán ngẩm lắc đầu: "Em nhìn xung quanh đi, nếu không phải vì cuộc sống thì ai lại đi vứt hết sĩ diện để làm loại chuyện này chứ? Nghĩ đến những người công nhân bê gạch trên công trường giữa trời nắng chang chang, sau đó nhìn những người đội mũ hoạt hình đi phát tờ rơi bên ngoài kia đi... có ai dễ dàng hơn ai chứ?"
"Xin lỗi, đàn chị."
"Em xin lỗi chị làm gì, cũng đâu phải chị cần kiếm tiền. "
Đàn chị nói xong thì cũng không dạy cô nữa, tự đi thay bikini để bắt đầu công việc của mình.
Ôn Từ nhìn cô gái đang nằm ngả ngớn trên chiếc xe bên cạnh, thế mà lại bán được một chiếc thật, cô ấy vui đến mức không biết làm thế nào cho phải, thích thú mừng rỡ, nhào tới thân thiết nắm tay khách mời đi ký hợp đồng mua xe.
Nếu có thể bán được xe thì số tiền kiếm được cũng sẽ nhiều hơn mức lương theo giờ rất nhiều.
Nhưng... cô thật sự không thể làm được những việc này.
Nhìn mấy động tác lẳиɠ ɭơ, xu nịnh đó... mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang giãy giụa từ chối.
Không làm được! Thật sự không thể làm được!
Quản lý thấy cô ngơ ngác đứng trên sân khấu, vừa cứng nhắc vừa vụng về, hơn nữa lúc nào cũng làm như vô tình đưa tay che ngực, khiến cho người ta nhìn mà phát bực.
"Trời trời trời, không làm được thì bảo cô ta đi đi." Người quản lý gọi đàn chị trong câu lạc bộ người mẫu ra: "Chưa từng thấy ai ra vẻ như thế."
"Ngày đầu tiên mà, quản lý, bao dung chút đi."
"Tìm ở đâu ra đấy? Vừa nhìn đã biết không phải người trong nghề, thế này sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi đấy."
Quản lý còn định trách móc thêm mấy câu thì thấy nhân viên lễ tân đang dẫn vị Thái tử gia của Tập đoàn Phó Thị đi vào sảnh lớn, thế là ông ta vội vàng tiến tới nghênh đón...
"Cậu Phó, lần này cậu muốn mua loại xe nào?"
"Cứ xem đã."
Phó Tư Bạch vừa xuất hiện, tầm mắt của tất cả người mẫu trong hội trường đều đổ dồn về phía này, người nào người nấy đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng chờ mong.
Không cần biết là xe hay người được anh nhắm trúng, chỉ cần được vị Thái tử gia này để mắt đến thì đã là vận may cực lớn rồi.
Phó Tư Bạch mặc một chiếc áo khoác màu đen, đường nét gương mặt sắc bén, khí chất lạnh lùng, con ngươi đen láy lười biếng quét một vòng quanh hội trường.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cái người mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Cô gái mặc bikini màu đen, đáng thương bất lực đứng trên sân khấu, nhìn có vẻ sắp khóc đến nơi rồi.
Trái tim Phó Tư Bạch khi ấy... lập tức trở nên nặng trĩu.
Quản lý nhìn theo ánh mắt của Phó Tư Bạch, vội vàng giới thiệu mẫu xe này: "Cậu Phó, đó là chiếc Martin 2P đời mới nhất, cậu có muốn ngồi lên thử cảm giác không?"
"Không cần thử, chiếc xe đó, tôi lấy."
Người quản lý vui mừng quá đỗi, liên tục nói: "Được rồi được rồi, tôi đi làm thủ tục cho cậu ngay bây giờ!"
Phó Tư Bạch sải chân bước lên sân khấu trưng bày, túm lấy cổ tay cô gái rồi kéo cô ngồi vào trong xe.
Ôn Từ kháng cự theo bản năng, nhưng lúc xoay người lại thì thứ nghênh đón cô lại là đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Tư Bạch.
Mơ hồ ẩn chứa cơn giận đang chuẩn bị dậy sóng.