Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ

Chương 18: Tỉnh lại

Edit: Cánh Cụt

【 Anh từng thấy rất nhiều dáng vẻ của Mộc Dương.

Rực rỡ, ngạo nghễ, còn có cả dáng vẻ ngọt ngào giống như con mèo quýt khi cười rộ lên lúc còn bé.

Nhưng khắc vào trong lòng, mỗi khi nằm mơ lúc đêm khuya đều có thể thấy lại là dáng vẻ Mộc Dương suy yếu nằm trên giường bệnh.

Nơi mà anh đang đυ.ng vào lúc này…… Rất không thoải mái.

Khi ý thức trầm xuống, trong lòng dâng lên một cảm xúc buồn bã, mãi anh mới nhận ra đó là tiếc nuối.

Sao anh không nói yêu cậu khi Mộc Dương hỏi anh……

Muốn xem cậu cười một lần nữa. 】

*

Bác sĩ hỏi: “Người bệnh có bị bệnh tim gia truyền từ dòng họ không?”

Diêu Diên: “Chuyện này…… Trước đây tôi chưa nghe mẹ cậu ấy nói về viênc đó.”

Bác sĩ ngước mắt: “Người nhà cậu ấy ở đâu, có tiện để hỏi không?”

“Qua đời rồi ——” Diêu Diên nắm chặt góc áo, “Tôi chính là người nhà cậu ấy.”

Ý thức không ngừng trầm xuống, xung quanh chỉ một màu tối tăm, buồn ngủ quá……

Mộc Dương cảm giác ý thức của mình đang chầm chậm tiêu tán, chỉ muốn hôn mê thôi, nhưng vẫn có giọng nói bảo là hiện giờ không thể……

Không thể gì cơ?

Mộc Dương mờ mịt, vô thố nhìn về phía trước. Một chùm sáng đột nhiên đánh vào bóng đêm hỗn độn, cậu vô thức đuổi theo, nhưng chỉ thấy một mảng màu đỏ tươi.

Dưới mảng đỏ tươi đó là một khuôn mặt đẹp đẽ, hai mắt nhắm chặt, trông như đã chết.

Là Giải Biệt Đinh.

Cậu bỗng chốc mở hai mắt, chợt đưa tay, lại vô tình đánh đổ ly nước bên cạnh.

Diêu Diên vừa vui mừng vừa kinh ngạc gọi: “Dương Dương!”

Mộc Dương mới phát hiện mình đang xụi lơ ở trên giường bệnh, cả người vô lực, giống như cú vung tay vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu.

Cuống họng cũng đau không chịu nổi, thử mấy lần cũng không nói được.

Vành mắt Diêu Diên đỏ ửng, kề sát bên miệng cậu: “Con nói đi, mẹ đây.”

“Giải, Giải……”

Diêu Diên sửng sốt một giây, ban đầu bà cho rằng Mộc Dương đang nói cảm ơn bà, nhưng thấy ánh mắt kinh hoàng của Mộc Dương thì bà mới nhận ra: “Tiểu Giải không sao đâu, bác sĩ đã cấp cứu rồi, nhưng còn chưa tỉnh.”

L*иg ngực Mộc Dương đang phập phồng mạnh bỗng bình ổn lại, hô hấp chậm rãi nhẹ hơn rồi ngủ thϊếp đi.

Nghe nói Mộc Dương tỉnh, bác sĩ đã kịp thời tiến đến xem xét: “Tỉnh rồi thì vấn đề không lớn, vì não bị chấn động nên lúc vừa tỉnh có thể không thoải mái, hơi choáng váng hay đau đầu là chuyện bình thường, nhưng có một khoảng thời gian cậu ấy không đi được đâu, nên chuẩn bị cho cậu ấy một cái xe lăn.”

“Vâng, vâng……”

Bác sĩ lại cho Mộc Dương thêm một lượng thuốc an thần, mọi thứ đều bình thường.

Diêu Diên nhìn con trai với vẻ mặt phức tạp, nếu không phải Giải Biệt Đinh đột ngột liên hệ với bà, bà sẽ không biết Mộc Dương đang ở đây, cũng biết được chân tướng về thân thế từ trước.

Đã qua hai ngày, đêm qua sau khi cảnh sát điều người đi theo dõi, Diêu Diên mới biết trước khi bà tới khách sạn, Mộc Dương đã đứng ở phía sau yên tĩnh nhìn bà, không tủi thân, cũng không gần gũi nhào tới gọi mẹ……

Bà chưa từng thấy Mộc Dương an tĩnh đến vậy, cứ từng bước lùi về phía sau cho tới khi chìm vào bóng đêm.

Diêu Diên quay mặt đi, đôi tay được chăm sóc kĩ càng che đi đôi mắt, bả vai bà run rẩy, khóc không thành tiếng: “Rất xin lỗi……”

“Rất xin lỗi……”

Mộc Nam Sơn vội vàng đặt vé máy bay sớm nhất để tới bệnh viện, thấy người vợ đang khóc không thành tiếng thì vội vàng ôm lấy bà: “Thế nào rồi?”

Diêu Diên ngừng run rẩy, hít sâu một hơi: “Tạm thời thì không sao, Dương Dương bị chấn động não, gãy xương cẳng chân.”

“Tiểu Giải đâu?”

“Bác sĩ nói là bị bệnh tim cấp tính, tim đau thắt.”

Mộc Nam Sơn nhíu mày: “Giải Chi Ngữ cùng chồng trước của cô ấy không bị bệnh tim đúng không?”

Diêu Diên lắc đầu: “Hẳn là không.”

“Sao Dương Dương lại biết nơi này?”

“Em không biết……”

Diêu Diên sững sờ lắc đầu, bà nắm chặt lấy tay chồng, giọng nói bắt đầu run lên: “Anh cũng không biết, bọn em tìm con rất lâu, cuối cùng đã không còn ôm hy vọng nữa, có người nói thấy giày Dương Dương…… Tiểu Giải ngã, đất đá ở sườn núi bên cạnh cũng trôi xuống……”

Bà tự thuật lại một cách lộn xộn, Mộc Nam Sơn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Dương trên giường bệnh, không nói gì.

Diêu Diên nghẹn ngào: “Con ở ngay cạnh chúng ta, nó ở ngay cạnh! Đất đá trên sườn núi rơi trúng khiến nó ngất đi…… Trong một cái động nhỏ như vậy, nó chui ở bên trong, nó không nói lời nào……”

Gân xanh trên trán Mộc Nam Sơn nhảy lên, vành mắt cũng không tự chủ được mà ửng đỏ.

Diêu Diên đánh chồng mình: “Bọn em phải đào mãi, gọi mãi con mới nghe thấy được, sao nó lại không nói lời nào…… Cho dù là cử động một xíu thôi cũng tốt rồi, tại sao cơ chứ!?”

Cuối cùng bà cũng không chịu nổi được nữa, nước mắt chảy xuống.

Mộc Nam Sơn vỗ lưng Diêu Diên, hít sâu một hơi: “Là do em nghĩ nhiều, nó bị thương, người mê man thì nghe được gì chứ? Đừng nghĩ quá nhiều, Dương Dương chỉ không nghe thấy thôi……”

“Không phải, không phải……”

Diêu Diên vĩnh viễn không thể quên được khoảnh khắc bà đỡ Giải Biệt Đinh đang ngã xuống, 3 mét đất đá ngoài sườn núi bỗng sụp đổ, lộ ra một cái chân chồng chất vết thương.

Khi đó Mộc Dương còn chưa ngất lịm đi, bà tiến lên thì nghe thấy Mộc Dương đang lẩm bẩm gọi tên Giải Biệt Đinh.

Trong nháy mắt đó bà bỗng nhận ra rằng, Mộc Dương vẫn luôn nghe họ gọi cậu.

Nhưng cậu không kêu cứu, không làm gì cả.

Diêu Diên không nghĩ ra nổi, tại sao mọi việc sẽ đi tới bước này?

“Em đã làm sai cái gì?” Diêu Diên rơi lệ đầy mặt, “Em đã làm từ thiện suốt ba mươi năm, một lòng muốn hồi hướng phước đức cho con cái, nhưng đứa trẻ em mang thai mười tháng lại bị trộm mất, con trai em nuôi lớn thì phải chịu khổ như này, em đã tạo nghiệt gì đây……”

“Đâu phải lỗi của em.” Mộc Nam Sơn ôm vợ mình vào trong l*иg ngực, “Đừng khóc, hửm? Dương Dương còn phải nghỉ ngơi.”

Diêu Diên cố gắng bình ổn cảm xúc, nhưng phải qua một lúc lâu thì vai bà mới ngừng run rẩy.

Lúc cứu viện bà không thể nghĩ nhiều, hai đứa nhỏ đều xảy ra chuyện, Mộc Dương vẫn còn ổn, tuy gãy xương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Giải Biệt Đinh đau thắt tim tới mức suýt nữa lên bàn giải phẫu, mà bệnh viện nhỏ như này làm sao có thể tìm bác sĩ khoa ngoại trong thời gian ngắn được, trong nháy mắt kia bà lạnh từ đầu xuống chân, lạnh toát cả người.

Cũng may sau khi cấp cứu một loạt, dấu hiệu sinh mệnh của Giải Biệt Đinh đã khôi phục trở lại, chỉ là anh còn chưa tỉnh.

Chờ tới khi Mộc Dương ra khỏi phòng phẫu thuật, thần kinh cả người của bà mới được thư giãn, chỉ muốn nằm liệt ra đấy.

Đống suy nghĩ đáng sợ càn quét trong lòng, ép tới mức bà ngạt thở.

“Đừng sợ, đã không sao cả rồi……”

Mộc Nam Sơn cố gắng an ủi, nhưng chỉ cần hai đứa trẻ chưa tỉnh, thì bọn họ không thể thả lỏng được.

……

Cuối cùng Mộc Dương vẫn tỉnh trước.

Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà một lát, thấy cha mẹ tiều tuỵ bên mép giường, nhưng giống với lúc cậu qua đờ vào kiếp trước, cậu mở mồm một cách khó khăn, thử rất nhiều lần mới nói thành tiếng.

“Ba…… Mẹ.” Giọng nói nghẹn ngào đến kỳ cục, còn rất nhẹ, giống như hoà vào không trung.

“Tỉnh rồi à?” Mộc Nam Sơn ngồi bật dậy, nhưng cái tay đang muốn lấy nước lại hơi tê, chỉ có thể nhìn Diêu Diên đẩy ông ra rồi đi lấy ly nước.

Ông vỗ tay Mộc Dương: “Tỉnh là tốt rồi.”

Diêu Diên cầm tăm bông dính nước chấm lên môi Mộc Dương: “Đừng nói chuyện vội, giải khát trước đã.”

Mộc Dương hơi tránh đi, đôi môi khô khốc hé mở.

Diêu Diên hơi xót xa: “Mẹ biết con muốn hỏi gì, Tiểu Giải không sao, nó ở ngay phòng bên cạnh, chờ con khoẻ lại thì đi nhìn nó sau.”

Mộc Dương thong thả chớp mắt, đầu óc hỗn loạn vẫn không hiểu Giải Biệt Đinh bị làm sao.

Mộc Nam Sơn gọi bác sĩ tới làm kiểm tra cho Mộc Dương, vừa nói tình huống cho cậu: “Sườn núi con trốn bị sụp đất đá, vì rơi xuống con nên não bị chấn động, gãy xương cẳng chân nhưng không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là có thể xuống giường.”

“Tiểu Giải thì có vấn đề về sức khoẻ, đã điều chỉnh tốt rồi.”

Không ai hỏi tại sao Mộc Dương lại xuất hiện ở nơi sụp đất đá này, cũng không chủ động nói nguyên nhân Diêu Diên tới đây.

Kể cả mọi thứ đã hiện lên trước mắt, nhưng vẫn muốn níu kéo lại.

Mộc Dương thẫn thờ nhìn trần nhà, qua một lúc lâu mới cảm thấy đầu đỡ choáng váng. Cậu chậm rãi chuyển đầu, nhìn người phụ đã đang đỏ mắt bên cạnh.

Cậu nhẹ nhàng chạm lòng bàn tay Diêu Diên: “Mẹ…… Mẹ đừng khóc.”

Diêu Diên nắm lại tay Mộc Dương, ngẩng đầu lên cố gắng ngừng rơi lệ.

Bác sĩ đã kiểm tra cho Mộc Dương xong: “Trước mắt đều bình thường, nên nằm thêm mấy ngày để quan sát tình huống.”

Bệnh viện ở huyện này không có phòng cho một người, buổi chiều trong phòng bệnh của Mộc Dương lại thêm một bệnh nhân, có nhiều người nhà nên rất ồn ào, thậm chí còn nói trước mặt bệnh nhân về việc phải có tận mấy người chi trả tiền thuốc men, ầm ĩ kinh khủng.

Cho tới khi có y tá đến nhắc nhở phải giữ im lặng thì bọn họ mới miễn cưỡng ngừng, nhưng thỉnh thoảng lại phải nói nhau vài câu.

Mộc Dương cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn cậu, cậu nghiêng đầu, là một ông già cao tuổi mang mái tóc hoa râm, ánh mắt cũng hơi hỗn loạn.

“Thằng nhóc kia, cậu là gì của Kiều Kiến Chấn thế? Trông giống……”

Cả người Mộc Dương run lên.

Diêu Diên lập tức quát lớn: “Nói linh tinh gì thế!? Đây là con tôi!”

Ông già đó hơi mông lung, ý thức cũng không được tỉnh táo: “Tôi có nói không phải con bà đâu……”

Những người con của ông già tức giận mắng Diêu Diên: “Mẹ bà quát cái gì đấy? So với người khác thì cũng ra gì đấy? Nào, thử quát ông đây đi!”

Chyện này trở nên rùm beng, cho tới khi chủ nhiệm tới đây hoà giải, Diêu Diên đang phát run được Mộc Nam Sơn đỡ.

Bà chưa từng cãi nhau với người khác như thế bao giờ, nhưng hôm nay bà không nhịn nổi.

Dù biết ông già kia không làm sai điều gì, nhưng câu nói đó đã chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong lòng bà.

Đứa con trai bà thương hơn hai mươi năm sao lại thành con nhà người khác được?

Cuối cùng dưới sự hoà giải thì bệnh viện cũng đổi cho họ phòng bệnh, Giải Biệt Đinh còn ở trong phòng quan sát, tạm thời chưa được điều giường bệnh bình thường, vì vậy nên Mộc Nam Sơn đã thương lượng cùng bệnh viện là để trống giường ngủ còn lại trong căn phòng này nếu không có tình huống khẩn cấp.

Mộc Dương lại nằm ở trên giường cả đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau cũng chưa nghe được tin Giải Biệt Đinh tỉnh lại.

Được Mộc Nam Sơn đút mấy miếng cháo là đã không muốn ăn, hắn nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: “Ba, con có thể nhìn anh ấy không……”

Mộc Nam Sơn hơi ngừng lại, trả lời nghẹn ngào: “Được, ba đẩy xe lăn cho con.”

Nhưng vào khoảnh khắc xoay người đó, vành mắt Mộc Nam Sơn đỏ ngay lập tức.

Hơn hai mươi năm nay đã có lúc nào Mộc Dương dùng ngữ điệu thỉnh cầu đó để nói chuyện với ông?

Lần nào cũng thẳng thừng, không được chấp nhận thì làm nững, làm nũng không được thì la lối khóc lóc chơi xấu, chứ không cẩn thận tự ti như ban nãy.

Mộc Dương ngồi trên xe lăn, Diêu Diên đang ngủ trên chiếc giường được kê thêm, đã lâu rồi bà không nghỉ ngơi.

Hai cha con ra khỏi phòng bệnh một cách lặng lẽ, tư thế của Mộc Dương không được thoải mái. Bởi vì bó thạch cao nên chân cậu phải nâng lên tận ngực, tư thế rất khó chịu.

Nhưng Mộc Dương không thèm để ý, cậu chỉ muốn được nhìn Giải Biệt Đinh.

Quan sát từ bên ngoài, Mộc Dương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giải Biệt Đinh qua lớp kính pha lê, dáng vẻ khi ngủ say đó mang theo sự suy yếu mà cậu chưa từng thấy.

Cậu đã biết nguyên nhân Giải Biệt Đinh ngất lịm từ lời của Mộc Nam Sơn, vành mắt không tự chủ được mà đỏ lên: “Rõ ràng lúc kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn đã thấy sức khoẻ anh rất tốt mà, tim không có vấn đề mà……”