"Ngươi thật không phải là Leonard kia sao?" Vốn dĩ Đường An đã tin, nhưng khi nhìn thấy Leonard đầy người quý khí lại có điểm nửa tin nửa ngờ.
"Không phải." Leonard tạm dừng một chút mở miệng nói.
Sau đó đem một túi đồ tràn đầy đưa cho hắn.
"Cảm ơn." Nhìn tới rau củ, Đường An mặt mày hớn hở nói lời cảm ơn, vươn tay tiếp nhận, cũng không rối rắm "Leonard này" có phải là "Leonard kia" hay không nữa. Dù sao hắn cũng không quen biết, nhưng nhìn hai cái túi một lớn một nhỏ rõ ràng, Đường An cảm thấy bạn cùng phòng này của Lạc Vân Thanh
rất là hào phòng.
"Chào cậu, tôi tên Đường An, tân sinh năm nhất khoa nghiên cứu năng lượng." Tổng cảm thấy Leonard quen mắt, Đường An rất nhiệt tình chào hỏi giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi là Leonard học khoa nghiên cứu vũ khí." Leonard trả lời.
"A nha, thì ra cậu chính là giáo thảo (chỉ người vừa giỏi vừa đẹp trai) của khoa nghiên cứu vũ khí năm nay, trách không ược tôi cứ cảm thấy đã gặp cậu ở đâu rồi." Nghe tới khoa vũ khí chuyên nghiệp, Đường An nhớ tới thì ra hắn (ĐA) đã nhìn thấy hắn (LN) ở trong diễn đàn trường học.
Nghĩ tới đây, Đường An liền cảm thấy chắc chắn không phải là vị thái tử gia của Horae gia tộc kia. Tuy tuổi tương tự, tên cũng tương đồng, nhưng tên Leonard lại không phải bị đăng ký nhãn hiệu, hẳn là có nhiều người cũng có tên này đi.
Thái tử gia của Horae gia tộc vẫn luôn rất điệu thấp, không giống vừa vào học đã thành "người nổi tiếng" như hắn.
"Ký túc xá của hai cậu đều là người nổi tiếng nha, hai người đều là gần đây lọt vào vị trí 10 đại giáo thảo, đám người khoa điện ảnh kia đều sắp hận chết các ngươi." Đường An có bằng hữu ở khoa điện ảnh nên đối với tình huống biến kia còn hiểu rõ ràng.
Kỳ thực mấy năm này khoa điện ảnh phát triển bình thường, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ rực rỡ muôn màu, đại hoa tiểu hoa mỗi năm đều xuất hiện một hai người, nhưng thường thường không lâu dài, nhưng cố tình lại không có nhân vật kinh tài tuyệt diễm nào, chiêu sinh năm nay càng là bị Mộc Dịch học viện và Ánh Sao học viện áp gắt gao, mà một vài học viện điện ảnh khác cũng lục tục trào ra nhân tài giới giải trí chất lượng rất cao, nói về khoa điện ảnh, học viện Liên bang đệ nhất hiện tại miễn cưỡng mới có thể xếp vị trí thứ ba.
"Có lẽ sau này có một đống công ty giải trí tìm các cậu, quấn lấy các cậu muốn xuất đạo". Đường An chính mắt đã gặp qua cái cảnh tượng kia.
Trước kia khi học viên cơ sở, trường học Đường An cũng có một bạn học ngoài ý muốn nổi danh, sau đó không chống được các loại dụ hoặc, mới vừa tham gia xong đề thi chung đã ký hợp đồng xuất đạo.
Nhưng nghe nói bị áp bức lợi hại, người của tiểu công ty kia ánh mắt thiển cận, chỉ biết bóc lột giá trị của nghệ sĩ.
Lạc Vân Thanh và Leonard liếc nhau, đều có thể thấy được bất đắc dĩ trong mắt nhau, hiển nhiên hai người đều thấy qua người đại diện, quản lý của những công ty nhỏ kia.
"Giới giải trí nước rất sâu, các cậu không có hứng thú cũng không thiếu tiền, không cần bị hố." Đường An chính là nhìn hai người không có hứng thú với giới giải trí mới nói thẳng nhắc nhở.
............
Buổi chiều không có tiết học, dựa vào cùng Lạc Vân Thanh nói chuyện phiếm, Đường An kiếm cớ cọ một bữa cơm, ăn no đến không chịu nổi mới lưu luyến cáo từ rời đi.
Lúc đi vì ăn quá no, còn thiếu chút nữa không xách nổi hai túi đồ vật, vì hắn định đem một phần gửi về nhà cho ba mẹ nếm thử, cho nên Lạc Vân Thanh thuận tiện nhờ hắn mang luôn túi đồ gửi cho Lý Giai Kỳ.
Vừa mới bắt đầu gọi Lý Giai Kỳ, Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới mới vừa khai giảng nàng đã đi trao đổi với trường khác. Nhưng cho dù tới không được, Lạc Vân Thanh vẫn hỏi địa chỉ của nàng, tính toán gửi qua cho nàng. Tuy giao tình không sâu, nhưng Lạc Vân Thanh không thích thiếu nhân tình của người khác, lúc ấy Lý Giai Kỳ giúp cậu báo danh trước, vậy hiện tại cậu đưa chút đồ tặng nàng hẳn cũng coi như có qua có lại.
............
Giải quyết xong vấn đề đồ ăn, Lạc Vân Thanh ngủ rất là ngon.
6h30 ngày hôm sau, đồng hồ sinh học phi thường chính xác, Lạc Vân Thanh liền mở mắt, hít thở không khí trong lành của buối sáng, rửa mặt xong xuống lầu một.
Lúc đi xuống đã thấy Leonard ngồi ở trên bàn.
"Cậu chạy bộ về rồi sao?" Lạc Vân Thanh hỏi.
Leonard gật gật đầu, đứng dậy, đi tới phòng bếp đem bữa sáng mang ra.
"Sao cậu lại có thể mỗi ngày đều dậy sớm như vậy nhỉ!" Lạc Vân Thanh cảm thán.
Mỗi lần rời giường xuống lầu đều có thể thấy thanh ảnh chỉn chu của Leonard, ngẫm lại cơ bụng 8 múi kia của hắn, Lạc Vân Thanh nghĩ,
dáng người này rốt cuộc cũng không phải tùy tiện ai cũng có, không nỗ lực rèn luyện căn bản không ra. Ít nhất Lạc Vân Thanh muốn cơ bụng tám múi,
nhưng thật sự cậu làm không được mỗi ngày khi trời còn xám xịt liền rời giường.
"Thói quen." Nhìn ánh mắt đồng tình của người đối diện, Leonard trong lòng mềm mại, tuy rằng từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tinh anh, hắn cũng không cảm thấy dậy sớm là một việc gì khó khăn.
Thời gian của mọi người đều giống nhau, người thông minh cũng không ít, ngươi muốn làm tốt hơn người khác, vậy chỉ có thể càng nỗ lực, càng tốn tâm tư, là người thừa kế duy nhất của gia tộc Horae, từ nhỏ tới lớn không biết có bao nhiêu người nói qua như vậy bên tai hắn.
Leonard đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên từ rất nhỏ liền tự hạn chế đáng sợ.
"Cậu nếm thử một chút cái bánh bao này đi, là món chiêu bài của đầu bếp mới tới nhà ăn làm."
Từ khi tới nơi này, Leonard liền bao cả bữa sáng. Mỗi khi chạy bộ rèn luyện hắn thường chạy tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, khiến cho đại thúc ở nhà ăn đều đã quen mặt hắn.
Ai kêu mỗi ngày hắn đều là học sinh thứ nhất ghé thăm, hơn nữa mỗi ngày đều là mua món ăn chiêu bài hot nhất ở đây.
"Đầu bếp mới tới? Không phải hôm qua mới tới một người sao?" Lạc Vân Thanh ăn một miếng bánh bao, cảm thấy không tệ lắm.
"Ở đây có học sinh từ rất nhiều tinh cầu tới, khẩu vị cách biệt rất lớn, các đầu bếp ở tinh cầu khác nhau cũng am hiểu món ăn khác nhau, có thể làm cho học sinh được chọn một chút." Leonard trả lời.
"Chúng ta có lộc ăn rồi." Lạc Vân Thanh cắn cắn đầu đũa, nghĩ tới về sau nhà ăn có đủ loại các món ăn cười đến híp mắt.
Chờ tới khi hai người ăn xong, Leonard thu thập bàn ăn, rửa sạch bộ đồ ăn liền đưa Lạc Vân Thanh tới khu dạy học hệ thực vật trước.
Biết Lạc Vân Thanh hôm nay muốn đi học tiết thực nghiệm, Leonard còn cố ý mang theo một kiện quần áo chống nắng cho cậu của mình, liền sợ cậu bị bỏng nắng.
Sau khi giao đồ cho Lạc Vân Thanh, Leonard mới nhanh bước đi.
Mấy người bạn học nhìn Leonard rời đi, bát quái thò lại gần chào hỏi với Lạc Vân Thanh.
"Đó là bạn trai cậu sao?"
"Cậu thật lợi hại, vừa khai giảng đã yêu đương ngay."
"Leonard thật ôn nhu với cậu, lúc trước người khoa bọn họ còn phun tào hắn lạnh giống khối băng, thật là nhìn không ra."
Mấy cái đồng học vừa thấy chính là thường xuyên dạo diễn đàn, cho nên nhận ra Leonard không kỳ quái, dù sao Leonard cũng coi như là người nổi tiếng trong trường, khốc ca lạnh lùng nha, bao nhiêu người thích.
"Không phải là bạn trai của tôi, là bạn cùng phòng, chúng tôi tiện đường cùng nhau đi học mà thôi." Lạc Vân Thanh liên tục phất tay, nhưng trong lòng cũng có một chút tư vị kỳ quái, dù sao hai người cũng chưa nói, nhưng Leonard đối xử với mình đúng là tốt hơn so với người khác thật.
Người khác:...... ( ngươi sợ là đối người khác có thiên đại hiểu lầm, sao có thể chỉ là
một chút.)
"Hai người các ngươi khu dạy học một nam một bắc...còn tiện đường sao?" Đồng học rõ là không tin, nhưng nhìn đương sự không thừa nhận, cũng chỉ "hắc hắc" cười vài tiếng, không hỏi nữa.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới ruộng thí nghiệm, nhìn đến hàng loạt khối đất, một khối ít nhất tầm 15 mét vuông, phía trước còn cắm thẻ bài, trên thẻ bài có viết tên học sinh.
Ruộng thí nghiệm cụ thể muốn làm gì tất cả mọi người đều không biết, nhưng mỗi học sinh sẽ được phân tới một miếng đất làm thực nghiệm thì mọi người đều biết, cho nên thừa dịp còn chưa vào học, mọi người sôi nổi đi tìm ruộng của mình, như vậy lát nữa vào học cũng không cần luống cuống tay chân.
Lạc Vân Thanh đi không lâu liền phát hiện ruộng của cậu, ở trung gian hàng thứ nhất, trong ruộng còn lác đác lưa thưa cỏ dại, sau đó trên mặt cỏ còn từng khối từng khối cục đá.
Lúc trước học trưởng học tỷ khóa trên cũng nói qua một chút kinh nghiệm học tập, nội dung tiết học thực nghiệm có nói qua một ít mơ hồ, kết hợp với suy đoán, này hẳn là muốn gieo trồng.
Dựa theo lẽ thường chắc chắn sẽ dễ dàng, ngay từ đầu sẽ không bắt học sinh trồng những thực vật điều kiện sinh trưởng hà khắc, cho nên nếu như vậy....Lạc Vân Thanh liền bắt đầu nhặt sách hòn đá và nhổ cỏ.
Vì phòng ngừa sau này còn phải dùng tới cục đá, cậu cũng không ném cục đá đi, xếp vây xung quanh ruộng chỉnh tề một vòng, sau đó lại ngồi xổm xuống nhổ cỏ.
Dụng cụ làm cỏ trước kia ở Nông nghiệp tinh cậu có dùng qua, cho nên nhẹ nhàng liền thu phục đám cỏ dại đó. Thỉnh thoảng còn có vài bạn học lại đây thỉnh giáo, Lạc Vân Thanh cũng thực hiện hướng dẫn một lần, có thể thi đậu trường học này đều không có người ngu xuẩn, lại không phải là học vấn cao thâm cái gì, hướng dẫn một lần là đủ rồi.
Vì thế chờ tới khi lão sư đi vào, hắn phát hiện mọi người đã đem công tác chuẩn bị làm xong rồi.
Nhớ tới mấy khóa trước không chỉ mang nhưng học sinh đó làm công tác chuẩn bị, còn phải không ngừng hướng dẫn nhưng học sinh không hiểu giải thích vì cái gì phải là nông dân mới làm gieo trồng, còn ý nghĩa của tiết thực nghiệm, trong lòng không thể không cảm thán: "Mọi người nghĩ không sai, hệ thực vật khóa này
quả nhiên làm người bớt lo nhất.