Này! Đây là chơi ăn gian! Tôi còn chưa đồng ý mà!
Nhưng mà đã trễ, dây leo đã quấn quanh trên đầu cậu, biến thành vòng hoa rất là xinh đẹp. Vòng hoa trên đầu cậu hơi lóe sáng, sau đó liền biến mất, thanh âm huyền ảo kia lại vang lên: “Chủ nhân, ngài đã lập kết với ‘hệ thống cứu vớt thực vật tuyệt chủng’, mong ngài cố gắng cứu vớt thực vật trên thế giới này!”
Đối với sự việc xảy ra bất ngờ này, trong lòng Đan Kỳ rất sợ hãi và nghi ngờ. Nhưng mà bên ngoài lại vang lên tiếng kêu của cô gái áo vàng: “Tiên sinh, ngài chuẩn bị tốt chưa? Chúng tôi đã liên hệ được với đệ nhất phu nhân của gia tộc Kình Thiên, phu nhân nói sẽ tự mình đón ngài đến vương cung.”
Đan Kỳ hơi sợ hãi gật đầu nói: “Ừ…. Được.”
Trong đầu cậu bây giờ toàn là dây leo lúc nãy, dây leo kia có lợi ích gì? Nó kêu mình cứu vớt thực vật đã tuyệt chủng sao? Thế giới này, có rất nhiều thực vật sắp sửa bị tuyệt chủng sao? Đan Kỳ đang nghĩ lung tung, đã bị nhân viên ở trung tâm sinh sản mời lên phi thuyền giọt nước rất là xa hoa.
Dựa vào ký ức của Đông Phương Kỳ, giá cả của cái xe này rất đắt. Lúc trước em trai ngoài giá thú của cậu ầm ĩ muốn mua, còn bị cha cậu từ chối. Bởi vì hơn một ngàn vạn điểm tín dụng cũng không phải một con số nhỏ. Hơn nữa đại lục Đông Phương cũng không phải là nơi giàu có sung túc, nếu không phải có rừng dị thú, và mấy hành tinh xung quanh cung phụng để linh chiến sĩ của họ tới tu luyện săn thú, chỉ sợ sẽ trở thành tinh cầu nghèo nàn nhất toàn bộ tinh tế.
Cậu vừa muốn chui vào xe, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc kêu cậu.
“Đông Phương Kỳ!”
Đan Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên mặc quần áo xa hoa đứng cách đó không xa. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, nếu không phải y có một khuôn mặt đáng ghê tởm, Đan Kỳ hầu như sẽ không nhận ra y. Đúng là em trai ngoài giá thú của cậu Đông Phương Y, nhìn dáng vẻ này y đã là tộc trưởng của gia tộc Đông Phương.
Tuy rằng gia tộc Đông Phương nằm ở phía tây của bản đồ tinh tế, nơi này cũng hơi xa xôi. Nhưng cho dù thế nào, nó cũng là một trong sáu gia tộc lớn ở tinh tế. Hơn nửa còn là một gia tộc thú có giá trị vũ lực rất cao.
Đan Kỳ rất ghét người như vậy, dẫm lên anh trai mình để thượng vị, đây không phải là tiểu nhân trong miệng Thần Tướng hay sao?
Cậu liếc mắt nhìn đối phương, cũng không có cảm xúc gì, vừa muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy đối phương gọi cậu lần nữa: “Anh trai, em tới để tiễn anh. Sao vậy? Không muốn nhìn thấy em sao? Cho dù như thế nào, em cũng là người nhà mẹ đẻ của anh nha!” Nói xong y còn cười nhẹ, nhìn thì rất là ôn nhu nhưng thật ra là đang nhục nhã và trào phúng cậu.
Đan Kỳ xem như là đã nhìn ra, cái gì là đưa tiễn, y tới đây là muốn làm nhục cậu.
Đan Kỳ thiên tính lương thiện, đương nhiên là không muốn giao tiếp với người này. Nhưng Thần Tướng đã nói với cậu, lấy ơn báo oán, lấy đức báo đức? Lấy đức trả ơn, lấy chính trực báo ân oán. Vì thế cậu dừng chân lại, xoay người cười với Đông Phương Y, trong đôi mắt trong sáng lộ ra vài phần ngây thơ. Nụ cười này, khiến cho Đông Phương Y ngây dại. Vì sao y từ trước tới nay không hề phát hiện ra anh trai cùng cha khác mẹ với mình cười rộ lên lại động lòng người như vậy?
Càng khiến y ngoài ý muốn hơn nữa là ở phía sau, chỉ nghe anh trai chính trực nghiêm trang bâng quơ nói với y: “À, cảm ơn. Nếu không…. cậu lên ngồi đi? Tôi biết, lúc trước cậu vẫn luôn muốn có chiếc xe này. Hiện giờ cha đã đồng ý chưa? Hiện giờ Đông Phương chúng ta cũng coi như có chút tiền? à…. Tôi xém nữa thì quên, tiền sinh sản giả bán mình, cần phải dùng cho xây dựng quân sự. Cha…. hình như còn hai tòa xây dựng cơ sở còn chưa xây xong phải không? ừm, thay tôi chuyển lời cho lão nhân gia, 9 tỷ này, coi như tôi báo đáp ơn dưỡng dục của lão nhân gia. Sau này cầu đi đường cầu, đường đi đường đường, về sau có gặp lại, thì chỉ là người xa lạ.”
Nói xong Đan Kỳ liền chui vào xe, để Đông Phương Y kinh ngạc đứng tại chỗ mang một bụng tức mà không thể phát tiết ra được. Bởi vì Đan Kỳ thật sự chọc đúng chỗ đau của y, đại lục Đông Phương nghèo, thật sự là rất nghèo! Ba đài quân sự cơ bản xây tới gần mười nằm còn chưa xong, chính là bởi vì không đủ tài chính. Nếu không phải giá trị vũ lực của giới thú cao, chỉ dựa vào sức mạnh của con người, quốc phòng của bọn họ có khả năng sẽ có lỗ hổng.
Vốn tới để nhục nhã Đông Phương Kỳ, lại bị Đông Phương Kỳ làm tức giận đến về nhà đập đồ nửa ngày. Đông Phương Y cảm thấy y nên làm cái gì đó, không thể để đại lục Đông Phương tiếp tục nghèo như vậy. Nhưng mà đại lục Đông Phương nằm ở phía tây, vừa không giống thị tộc Hoa Hạ có pháo đài giao thông, cũng không giống gia tộc Kình Thiên phát triển mọi mặt, lại càng không giống Trùng tộc chỉ cần tùy tiện đào một chỗ nào đó là sẽ có khoáng sản. Ngoại trừ tộc Lâm Uyên ở phía bắc, bọn họ là đại lục nghèo nhất bên này.
Sau khi chọc tức Đông Phương Y xong, tâm tình Đan Kỳ cũng không tệ lắm. Tuy rằng sức chiến đấu của cậu không mạnh, nhưng nói về chọc tức thì cậu cũng có chút kinh nghiệm. Bởi vì lúc trước Thần Tướng đã từng nói với cậu, miệng nhỏ rất biết ăn nói.
Từ đại lục Đông Phương nằm ở phía tây tinh tế tới đại lục Kình Thiên nằm ở phía đông tinh tế, cho dù tăng tốc tối đa đi đường thì nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Cho nên Đan Kỳ có thời gian ba ngày để củng cố lại tâm lý.
Không gian của phi thuyền so với cậu tưởng tượng thì lớn hơn một chút, người đưa cậu đi vẫn là cô gái áo vàng kia. Trừ cậu ra, thì còn có hai nhân viên hộ tống. Trong khoang thuyền có ba phòng nhỏ, phòng Đan Kỳ ở đương nhiên là nơi rộng rãi nhất và thoải mái nhất.
Cậu nhìn từ cửa sổ phi thuyền xuống, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp. Nhưng đập vào mắt lại là rừng rậm sắt thép và những tảng đá to lớn. Đan Kỳ nhíu mày, nơi này nhìn thật là áp lực, vì sao lại không hề có một thực vật nào?
Cậu nằm trên giường, rốt cuộc có thời gian nghiên cứu cái hệ thống kia.
Dây leo cũng không trói cậu, giống như một lá cây mọc ra trên người mình. Thế nhưng bản thể của Đan Kỳ là cây bụi, cũng không phải là dây leo. Nhưng cũng không ảnh hưởng gì khi cậu khởi động hệ thống, một đoạn dây leo từ đỉnh đầu cậu bò ra trước mặt. Bên trên có những trái nho nhỏ nhìn rất là đáng yêu, nhưng rất rõ ràng những trái này còn chưa chín.
Đan Kỳ muốn biết dùng hệ thống như thế nào, liền thử mở miệng hỏi: “Này…. tiểu Đằng, tôi phải cứu vớt thực vật tuyệt chủng như thế nào?”
Dây leo dò ra một nhành cây, hai phiến lá đối xứng quơ quơ với cậu, ngay sau đó bên tai vang lên âm thanh huyền ảo lúc trước: “Chủ nhân, tôi là tinh linh cây cỏ. Trên người tôi có rất nhiều hoa hồn thực vật, chúng nó đều sắp bị tuyệt chủng, hoặc là đã tuyệt chủng. Tinh tế hiện giờ, toàn bộ đều là sắt thép và đá lớn tạo thành. Tuy rằng kết cấu bây giờ rất thích hợp cho các tộc đàn sinh sống. Nhưng đối với nhóm thực vật chúng ta lại không có nơi đặt chân.”
Đan Kỳ nhăn mày lại hỏi: “Bọn họ vì sao lại phải dùng sắt thép và đá để đúc thành không gian sinh hoạt?”
Tinh linh cỏ cây đáp: “Ngay từ đầu là vì xây dựng căn cứ quân sự, sau đó lại phát hiện sắt thép và đá lớn có thể ngăn chặn dã thú và gió cát. Hoàn cảnh bị bọn họ phá hủy, chỉ có thể dựa vào những đồ giả tạo ra để tiến hành tu sửa. Nhưng bên dưới những đồ giả này thì chỉ còn lại những mảnh vỡ nát.” Ví dụ như thú ăn thịt, thú hắc ám, thú hung bạo đều là sản phẩm sinh ra khi hoàn cảnh bị phá hủy.
Kỳ thật vừa rồi Đan Kỳ lên phi thuyền cũng thấy được, không biết tình huống của các đại lúc khác thế nào, dù sao tình trạng sa hóa của đại lục Đông Phương rất nghiêm trọng. Thảm thực vật rất ít mà mắt thường có thể thấy được, còn rất là hoang vắng. So với cảnh sắc duyên dáng ở Lục Hoa Cốc, nơi này quả thực là một mảnh sa mạc.
Đan Kỳ hỏi: “Tôi nhớ rõ đây là thời đại du hành vũ trụ, Nếu vậy….. tất cả các tinh cầu đều như vậy, hay là chỉ có hành tinh thú Đông Phương mới như vậy?”
Tinh linh cỏ cây quơ quơ lá xanh nói: “Đa số đều như vậy, bởi vì bọn họ là cùng thời đại văn minh, đồng thời đều chịu ảnh hưởng của sa hóa.”
Đan Kỳ cắn ngón tay nói: “Vậy thì thật phiền toái…..”
Tinh linh cỏ cây khẽ thở dài nói: “Các tộc Linh Trưởng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ không còn nơi để sinh sống, nhưng bọn họ lại bất lực. Hoàn cảnh như vậy là do trời cao trừng phạt bọn họ, dù sao một khi văn minh tiến vào thời đại đỉnh cao, nếu không hòa bình sống chung với thiên nhiên, thì chắc chắn sẽ bị sinh linh trả thù. Nhưng loại trả thù này, cũng là đả thương kẻ thù tám trăm, tự tổn thương mình một ngàn.Hy vọng các tộc linh trưởng có thể ý thức được vấn đề này, nhưng bọn họ hình như đã bị quyền lực làm lạc lối.”
Đan Kỳ chớp chớp mắt hỏi: “Vậy tôi phải làm như thế nào?”
Tinh linh cỏ cây động đậy lá cây làm động tác ôm quyền nói: “Hy vọng chủ nhân có thể cứu vớt những giống loài đang lâm nguy, cứu sống những giống loài đã bị tuyệt chủng. Mỗi trái trên dây leo này tượng trưng cho một loại thực vật, mời chủ nhân thắp sáng trái cây, để chúng nó mọc rễ nảy mầm trên mặt đất này!”
Đan Kỳ vươn một ngón tay đυ.ng vào trái đầu tiên, lập tức có thông tin truyền vào thức hải của cậu:
Tên thực vật: rau chân vịt
Phân loại thực vật: hạt giống
Thuộc tính thực vật: dây leo, thân rỗng, yếu ớt nhiều nước….
Hiện trạng thực vật: đã tuyệt chủng.
Mục tiêu kế hoạch: Làm sống lại và thành công thì được hạt giống quý.
Mục tiêu khen thưởng: một quả của cây thật.
Đằng sau là một dãy thông tin về rau chân vịt và thuộc tính sinh trưởng, phương pháp gieo trồng. Trừ những cái này cũng không có cái gì khác.
Đan Kỳ hỏi: “Hạt giống đâu? Không phải là tôi tự mình tổng hợp đó chứ?”
Tinh linh cây cỏ rất xin lỗi nói: “Đúng vậy, chủ nhân. Bởi vì ngài là hệ mộc, cho nên pháp thuật hệ mộc có thể tổng hợp được thực vật chỉ định trong nhiệm vụ. Ngài… pháp thuật chắc là hệ mộc chứ?”
Đan Kỳ đang muốn tìm thứ gì đó để thử, cậu liền lấy ra một cái ly đổ vào nửa ly nước, từ từ nhắm mắt lại rồi đặt đôi tay trên cái ly. Thực nhanh có một hơi thở màu xanh nhạt xuất hiện xung quanh tay cậu. Nguyên tố mộc nhanh chóng tập trung trong cái ly, hình thành nên một cây non mờ ảo, dưới sự cố gắng của Đan Kỳ, cây mờ ảo dần dần trở thành thực thể.
Bởi vì không khí trong phi thuyền loãng nên nguyên tố mộc cũng có giới hạn. Đan Kỳ cố gắng nửa ngày, cũng chỉ có thể ngưng tụ được một chồi non chưa tới 2 cm. Hơn nữa nhìn chồi non này rất yếu ớt không biết có sống được hay không.
Đan Kỳ nhụt chí nhìn cái chồi non trong cái ly nói: “Tôi sẽ cố gắng, chắc là do không có đất và những nguyên tố mộc khác!” Sở dĩ còn có thể tạo ra được chồi non chắc là do nguyên tố mộc có ở trong nước. Trong ngũ hành, thuỷ có thể giúp cho mộc phát triển.
Tuy rằng chỉ là một cây mầm rau chân vịt chưa tới 2 cm, tinh linh cỏ cây vẫn rất vui vẻ: “Oa a a a chủ nhân thật là lợi hại! Không hổ là người sở hữu nguyên tố hệ mộc, ngài nhất định có thể cứu sống được các thực vật bị thế giới này bỏ quên.”
Tuy rằng bản thân cũng không chắc chắn lắm, nhưng Đan Kỳ vẫn vui vẻ chấp nhận sự nhờ vả của tinh linh cỏ cây. Không phải bản thân mình tự cao, là bởi vì cậu lẻ loi một mình đi vào thế giới xa lạ này, nếu có thể làm bạn với nhiều cỏ cây, có lẽ cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn.
Trải qua đoạn đường dài mệt mỏi, cuối cùng phi thuyền của Đan Kì cũng đã chạm tới đất của đại lục Kình Thiên. Nơi đáp xuống đúng là sân bay hoàng gia của đại lục Kình Thiên, là nơi gần vương cung nhất. Đan Kỳ đi xuống phi thuyền, trong quá trình ấy trong tay cậu luôn cầm theo một cái ly. Rau chân vịt màu xanh lá cây trong cái ly cũng đã dài ra bốn năm cm, bốn cái lá mập mạp giãn ra, nhìn dưới ánh mặt trời còn rất đáng yêu.
Cô gái áo vàng xuống phi thuyền liền tò mò nhìn cái cây xanh xanh trong tay Đan Kỳ, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì? Hình như là thực vật? Khi nào thì ngài lấy được? Thực vật ở tinh tế rất được quý trọng.” Bởi vì thực vật xanh quá ít, nhìn thấy nhiều nhất là cây đá, một loại có sức sống rất mạnh, lá cây có hình dáng giống như cục đá và thân cây cũng rất cứng. Hiện giờ nó là máy chế tạo dưỡng khí của đại lục tinh tế, nhưng… nó có màu nâu.Thực xấu, ngoại trừ chế tạo dưỡng khí cũng không có giá trị gì.
Đan Kỳ đáp: “Đây là rau chân vịt, tôi đang thử nuôi dưỡng, không biết có sống được hay không.”
Cô gái áo vàng ngoài ý muốn sờ sờ mầm non rau chân vịt kia nói: “Không nhìn ra ngài còn có thể nuôi trồng thực vật? Phải biết rằng ngay cả sinh vật giả cao cấp nhất của tinh tế cũng rất khó nuôi trồng ra được thực vật có thể sinh sống ở tinh tế. Đất của chúng ta đã không phải là đất của mấy ngàn năm trước.
Đan Kỳ cười cười với cô gái, cô đã rất thích Đông Phương Kì khi nhìn thấy nụ cười này thì độ thiện cảm còn tăng lên gấp đôi.
“Cũng chưa chắc đã thành công mà.” Đan Kỳ nói.
Đội chào mừng của vương cung Kình Thiên đã nhanh chóng chạy sang bên này. Nhìn tràng cảnh này có thể nhận ra đại lục Kình Thiên rất yêu thích Đan Kỳ. Chẳng những phái đội chào mừng chuyên dụng của vương cung ra tiếp đón, hơn nửa sử dụng là đội chào mừng chuyên dùng cho tiểu vương tử.
Hai gã nhân viên cùng đi theo tới đây liền lấy ra thiết bị ghi hình, ghi lại tất cả những thứ này.
Đan Kỳ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh này, rau chân vịt trong ly nước cậu cầm trong tay hơi đong đưa, nhân viên công tác đi cùng chạy xe mui trần tới. Ngay sau đó, pháo hoa được bắn đầy trời, hoa cũng từ trên trời rơi xuống. Hai máy bay chụp ảnh bay ở phía trước, hai cái máy bay ở trên đỉnh đầu rải hoa xuống để tạo hiệu ứng cho sân khấu. Đội chào mừng bước ra một bước thật đẹp, đội trưởng đi tới trước mặt cậu hơi hơi hành lễ nói: “Tân hôn vui vẻ, tân vương phi điện hạ.”
Đan Kỳ:….
Cậu thật sự không biết nên nói gì, vì thế chỉ im lặng gật đầu. Tạm biệt những nhân viên ở hiệp hội sinh sản, gióng trống khua chiêng đi tới vương cung đại lục Kình Thiên.
Từ xa đã nhìn thấy một đôi phu thê trung niên, một trầm ổn uy nghiêm, một ưu nhã đoan trang, đang đứng trước cửa vương cung, hình như là chào đón cậu.