Bà vυ' đang đứng bên cạnh vốn dĩ có chút tức giận cũng phụt cười một tiếng: “Tên tiểu thái giám này, không nghĩ tới nhà người miệng mồm lại ngọt thế.”
Trên mặt Tạ Ngọc Ngưng nổi lên hai rặng mây đỏ, chẳng mấy khi được người khen ngợi như vậy làm y hơi có chút ngượng ngùng. Y duỗi tay nâng lên chén trà đặt bên cạnh, muốn dùng nó để che giấu sự không được tự nhiên của mình. Ai ngờ nước trà vẫn còn rất nóng, y mới bưng lên tới đã bị nóng đến nổi đánh nghiêng chén trà. Mắt thấy nước trà nóng bỏng sắp hắt cả lên người y, Quý Uyên tay mắt lanh lẹ, ngay lập tức vươn tay qua, dùng cánh tay mình giúp y chắn nước trà sắp đổ lên.
Tạ Ngọc Ngưng kinh hô một tiếng, đứng dậy, ôm lấy tay của Quý Uyên, vén ống tay áo lên thì thấy tay của anh đã đỏ một mảnh: “Ngươi không sao chứ? Vυ' ơi, mau… Mau…”
Bà vυ' lập tức chạy ra đi tìm cao trị phỏng, nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của y, Quý Uyên mềm lòng vài phần. Trong lòng anh đã quyết định rồi, cho dù không phải là nhiệm vụ của hệ thống thì anh cũng muốn biến Tạ Ngọc Ngưng này thành người của mình!
Mỹ nhân bực này lại đành lòng vắng vẻ trong cung cấm, tên Hoàng Đế kia quả thực có mắt như mù.
Tạ Ngọc Ngưng đau lòng đầy mắt mà nhìn cánh tay đỏ hồng của anh: “Ngươi tội gì phải vì ta mà khiến cho mình biến thành bộ dáng này! Cả lúc ở bên hồ nữa, nghe nói cũng chỉ có một người là ngươi nguyện ý nhảy xuống hồ nước lạnh băng kia để cứu ta. Một kẻ như ta, không đáng để người khác phải hy sinh như thế, không đáng…”
Lời y nói mới được một nửa, Quý Uyên đột nhiên cúi đầu hôn một cái lên khoé miệng y.
Tạ Ngọc Ngưng khϊếp sợ mà ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc y trống rỗng.
Quý Uyên nghiêm túc mà nhìn y: “Đáng giá, bởi vì Nương Nương là người ta thích, vì Nương Nương thì hết thảy đều là đáng giá.”
Một hồi lâu, Tạ Ngọc Ngưng mới dám mở miệng nói chuyện: “Ngươi… Ngươi… Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Ngay lúc này, bà vυ' đã mang cao trị phỏng đến, Quý Uyên cũng không nói nữa.
Bà vυ' chỉ cảm thấy bầu không khí hình như đột nhiên có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rốt cuộc là kỳ quái chỗ nào, đành trầm mặc bôi thuốc mỡ cho Quý Uyên. Khi bà nhìn thấy những vết thương khác trên tay Quý Uyên thì mới giật mình hỏi anh, có phải điện đang hầu hạ không được tốt không, nếu không chê thì bà có thể điều anh tới cung của Hoàng Hậu Nương Nương, anh bằng lòng chứ.
Quý Uyên nói: “Dĩ nhiên là nô tài nguyện ý rồi, chỉ là thân phận nô tài thấp kém, e là không xứng hầu hạ Hoàng Hậu Nương Nương.”
“Làm gì có chuyện xứng hay không xứng? Ngươi đã hai lần cứu Hoàng Hậu Nương Nương từ trong nguy nan, Nương Nương dĩ nhiên là ưng thuận rồi. Nương Nương, ngài nói có đúng không?”
Tạ Ngọc Ngưng nghĩ đến cái hôn vừa rồi, vẫn đang còn có chút hết hồn mà dùng tay sờ miệng mình, nghe vậy chỉ là ngơ ngác ừ một tiếng.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Quý Uyên.”
Bà vυ' nhiệt tình nói: “Được, về sau ta sẽ kêu ngươi là Tiểu Uyên Tử, ta sẽ lập tức nghĩ cách điều ngươi đến cung này.”
“Đa tạ ma ma.” Quý Uyên nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Ngưng.
Tạ Ngọc Ngưng cũng nhìn anh một cái, rồi sau đó thực nhanh mà dịch tầm mắt đi.
*
Trên danh nghĩa, Hoàng Hậu lẽ ra phải có rất nhiều cung nhân, nhưng bởi vì y bị Hoàng Đế lạnh nhạt, cho nên những cung nhân phía dưới cũng theo thói mà tớ ức hϊếp chủ. Đa phần thời gian các cung nhân trong cung đều đi nịnh bợ ở những nơi khác nên vào ban ngày, cung điện rất quạnh quẽ, tới buổi tối, nơi này lại càng quạnh quẽ hơn.
Ngày đầu tiên được điều lại đây, bà vυ' của Hoàng Hậu đã kể cho anh tất cả. Quý Uyên cực kỳ chân thành mà nói với bà, anh không để bụng những thứ đó, cho dù không được phát tiền tháng, anh cũng bằng lòng ở đây hầu hạ Hoàng Hậu Nương Nương.
Bà vυ' càng ngày càng thích anh, thế là ngay buổi tối đầu tiên đã sắp xếp cho anh nhiệm vụ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Nương Nương rồi.
Tạ Ngọc Ngưng không muốn đồng ý, nhưng bà vυ' tận tình khuyên bảo mãi. Bà nói, chính mình già rồi, gần đây sức khoẻ cũng không tốt, có vài tối, không phải bà hầu hạ Nương Nương mà ngược lại phải phiền Nương Nương chăm sóc cho bà. Trong lòng bà rất băn khoăn, hiện tại khó khăn lắm mới xuất hiện một người đáng tin cậy, không bằng liền nhân cơ hội này để Tiểu Uyên Tử trực đêm thay bà, bà cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Bà vυ' đã nói đến vậy rồi, Tạ Ngọc Ngưng cũng không còn cách nào tiếp tục cự tuyệt nữa.
Chỉ là bà vυ' âm thầm lặng lẽ dặn dò y, nhất định phải cẩn thận, không thể để bí mật thân thể của y bị Tiểu Uyên Tử phát hiện được.
Tạ Ngọc Ngưng đồng ý với bà.
Buổi tối, bà vυ' hầu hạ Tạ Ngọc Ngưng nằm nghỉ trước, rồi sau đó mới dặn dò Quý Uyên một đống lớn các điều cần lưu ý, Quý Uyên đều cười đồng ý hết.
Thế giới thứ nhất -