Đại tiểu thư của phủ thừa tướng được mệnh danh là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nhất kinh thành-Hà Ly Nguyệt. Nàng có một giọng nói rất thanh thoát, chỉ cần hoa cỏ nghe thấy tiếng nàng hát đều sẽ đâm chồi nở hoa, chim nghe thấy sẽ đậu xung quanh góp chút tiếng hót của mình cùng nàng hòa tấu bản nhạc chân tình ấy. Vị mỹ nhân ấy hôm nay đột nhiên muốn ra ngoài chơi, mẫu thân lo bên ngoài trời đã bắt đầu rơi những đợt tuyết đầu mùa nên rất lo lắng, bà ra lệnh cho hai tiểu cung nữ thân cận với Ly Nguyệt cùng vài hộ vệ đi theo hộ tống. Ly Nguyệt tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không thể làm phật ý bà ấy, đành lên xe ngựa theo đoàn người rời đi.
Hôm nay trùng hợp cũng là ngày xuất cung du ngoạn của đại hoàng tử Tiêu Mục Chinh. Chàng cùng vài binh sĩ chu du ở Ninh Hương các, nơi tham quan du ngoạn lí tưởng của mọi người dân. Cả đoàn người vào bên trong các ngồi nghỉ ngơi sau một ngày dài, cảnh sắc bên ngoài vốn nổi tiếng là nơi muôn hoa hội tụ, nhưng giờ đây chỉ có mỗi sắc trắng của tuyết rơi đọng trên hoa, trên lá.
Ở nơi không một bóng người, Tiêu Mục Chinh ngồi gần nơi cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi. Phía Hà Ly Nguyệt khi đi đến nơi cũng được thị nữ che chắn núp tạm vào trong khu đình đối diện. Khi chiếc mũ áo khoác cởi bỏ xuống, dung nhan thanh khiết tựa như là một sự kết hợp tuyệt cảnh với cảnh sắc nơi đây. Nàng đưa đôi tay ngọc ngà trắng ngần phủi vài bụi tuyết đọng trên áo, mắt lại vô tình lướt thấy dáng người ngồi ở khu các đối diện. Dáng của nam tử đó thật tiêu sái, có thể nhìn ra là nam tử trẻ tuổi. Chàng chăm chú nhìn cây hoa đào phủ đầy tuyết góc đối diện, người cận vệ cầm áo choàng cùng bộ tách trà đưa đến cho chàng. Khoảng cách khá xa nên nàng không nhìn rõ dung nhan người ấy, chỉ thấy từng động tác uống trà của hắn thật tao nhã. Theo quan sát thì nàng có thể chắc chắn hắn là con nhà quyền thế, loại khí chất hắn thẻ hiện không hề thuộc về người tầm thường.
Dường như người đó cũng cảm nhận thấy tầm mắt của nàng nên quay đầu lại.
"Là một nữ tử...."
"Thái tử, người vừa nói gì?" Vị thái giám đứng cạnh nói nhỏ.
Nụ cười chàng ấy dành cho nàng khiến nàng có chút si ngốc. Lúc tiểu thị nữ thân cận Liêu Nhi đi đến cạnh đã thấy tiểu thư chăm chú nhìn bên cửa sổ, ánh mắt kì quái nên cô cũng theo hướng nhìn trông theo.
Chợt nghe tiếng cười khẽ của Liêu Nhi, Hà Ly Nguyệt giât mình:
"Liêu Nhi, có chuyện gì sao?"
"Nô tỳ biết rồi nha, tiểu thư để ý công tử người ta rồi chứ gì!"
Hai má Ly Nguyệt có chút ửng đỏ, đưa tay đánh nhẹ vào vai Liêu Nhi:
"Em đó, đừng nói lung tung nữa."
Tiểu thư trước giờ chưa từng phân biệt đối xử với nhóm người hầu bọn họ nên tự nhiên Liêu Nhi không còn sợ hãi tiểu thư mà còn hay trêu chọc cổ, cô tinh nghịch lè lưỡi:
"Nô tỳ biết rồi!"