Vào ban đêm, sau khi bàn xong chuyện hôn lễ, Diễm Minh tới gõ cửa phòng của Cảnh Dương.
“Có chuyện gì không?” Cảnh Dương mở cửa ra hỏi anh ta.
“Anh có thể đi vào nói chuyện không?” Diễm Minh nói.
Cảnh Dương biết anh ta muốn nói cái gì, hắn không muốn nghe anh ta giải thích cái gì cả, nhưng hiện tại nói rõ hết mọi chuyện cũng tốt, thế là hắn nghiêng người cho Diễm Minh đi vào.
Cảnh Dương ngồi xuống mép giường, Diễm Minh muốn ngồi ở bên cạnh hắn, Cảnh Dương lập tức nói “Đứng lên, buổi tối tôi còn muốn ngủ, anh ngồi rồi làm sao tôi ngủ được?”
Diễm Minh biết Đinh Nặc Dương có bệnh thích sạch sẽ, nhưng lại không biết Cảnh Dương không có bệnh thích sạch sẽ, không cho anh ta ngồi hoàn toàn là bởi vì ghét bỏ anh ta.
Mông Diễm Minh còn chưa đυ.ng tới giường đành phải đứng thẳng người lên, trong phòng không có cái ghế nào cả, anh ta chỉ có thể đứng dựa vào tường nói chuyện với Cảnh Dương “Chuyện anh kết hôn với Công Tử Giản chỉ vì muốn cơ hội sống sót của chúng ta cao hơn một chút, anh cam đoan với em, từ đầu tới cuối trái tim anh chỉ yêu có một mình em mà thôi. Ở thế giới này xảy ra bất cứ chuyện gì, anh hy vọng em không xem nó là thật, có được không?”
“Tôi nói thật với anh.” Cảnh Dương khoanh tay dựa vào đầu giường, nhing Diễm Minh nói “Chuyện anh kết hôn với ai tôi đều không quan tâm, thừa dịp có cơ hội này để tôi nói rõ cho anh biết, mặc kệ là ở hiện thực hay là ở trong này, chúng ta không hề có quan hệ là người yêu, đến bạn bè cũng chả tính, chỉ xem như bạn học cũ mà thôi.”
“Nặc Dương!” Diễm Minh vội vàng đi qua quỳ một chân trước mép giường “Nặc Dương em đừng như vậy, anh thật sự là bất đắc dĩ mới đồng ý kết hôn với Công Tử Giản. Anh là đội trưởng, anh không thể không vì toàn đội mà suy xét, nếu là bình thường, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn với cậu ấy, nhưng bây giờ lại liên quan đến tính mạng của hai ta! Anh muốn sống, muốn ở bên em nên anh mới quyết định như vậy.”
“Tôi cũng muốn sống.” Cảnh Dương nhìn anh ta “Chẳng qua tôi không muốn ở bên anh, nếu phải lựa chọn giữa ở bên anh và cái chết, tôi tình nguyện đi tìm chết. Lời tôi nói đã rất rõ ràng, mặc kệ anh vì nguyên nhân gì mà đi kết hôn với Công Tử Giản, thì nó cũng không liên quan gì đến tôi cả, sau này quan hệ của tôi và anh chỉ là bạn học cũ.”
Diễm Minh không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời tuyệt tình như vậy, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn “Đây chỉ là thế giới ở trong game, mọi chuyện ở đây đều không phải là thật, vì sống sót, một lần kết hôn giả thôi mà em cũng không chịu đựng được sao?”
“Tôi không còn lời nào để nói với anh cả, mời anh đi ra ngoài cho, tôi muốn được nghỉ ngơi.” Cảnh Dương đẩy anh ta ra ngoài.
“Nặc Dương, Nặc Dương, em nghe anh nói đã……” Diễm Minh bị đẩy ra cửa còn chưa chịu từ bỏ ý định nói “Nếu như em không thể chấp nhận, anh sẽ không kết hôn với cậu ấy nữa, anh lại nghĩ cách…….”
“Anh kết hôn với cậu ta hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi, tóm lại là tôi với anh không có quan hệ nào cả!” Cảnh Dương dùng sức đem cửa đóng lại, nói chuyện với loại người này chỉ tốn nước miếng.
Tay Diễm Minh chống ở trên cửa, đứng ở cửa đứng hồi lâu, Công Tử Giản đứng sau khe hở cánh cửa của phòng mình, thấy cảnh này làm tâm tình của gã rất phức tạp. Gã đang vì ngày mai mình sẽ kết hôn với Diễm Minh mà hưng phấn, lại đột nhiên nghe được anh ta nói chỉ cần Đinh Nặc Dương không chấp nhận thì anh ta sẽ không kết hôn, gã tận tình khuyên bảo nói với anh ta nhiều như vậy, chẳng lẽ mạng của nhiều người khác bao gồm cả gã đều thua một mình Đinh Nặc Dương hay sao?
Công Tử Giản đóng cửa lại, mối hôn sự này bất cứ giá nào cũng phải kết, gã nhất định sẽ làm cho Diễm Minh yêu mình. Mặc kệ là ở trong trò chơi hay là ở trong hiện thực, chỉ cần không có Đinh Nặc Dương, Diễm Minh sẽ hoàn toàn thuộc về gã.
Ngày hôm sau, các đội viên đem nhà ở bố trí lại một chút, nhìn qua rất có không khí vui mừng. Còn bỏ tiền mời một vị đầu bếp NPC trung cấp tới làm hai bàn tiệc cưới, chẳng qua mấy món này chỉ có thể lấp đầy bụng, không thể tăng được năng lượng cá nhân, mà chọn nguyên liệu cũng không tốt, nhìn liền biết mùi vị chẳng ra gì.
Cảnh Dương nhìn thức ăn trên bàn, một chút cảm giác thèm ăn đều không có, hắn tốt xấu gì cũng ra hai phần tiền, lại cho hắn ăn mấy thứ này? Còn không bằng hắn tự mình đi nấu. Công Tử Giản cũng thật là tuyệt vời, đến tiệc cưới của mình mà cũng có thể cắt xén tiền bạc, xem ra vì muốn gom đủ tiền sửa mặt, gã sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cảnh Dương ăn hai miếng có lệ liền về phòng, ngồi đối mặt với một bàn thức ăn chẳng ra gì còn không bằng về phòng tranh thủ thời gian học luyện khí. Như vậy sau này khi hắn luyện ra vũ khí đặc biệt lợi hại, mới không làm nhân viên kỹ thuật cảm thấy kỳ quái, ít nhất là hắn có ghi chép học tập.
“Động phòng! Động phòng!”
Các đội viên vây quanh hai người trở lại phòng của Diễm Minh, căn phòng này cũng được trang trí đơn giản lại, nhìn qua rất giống phòng cưới.
Mọi người lưu lạ nháo động phòng, một hai phải bắt hai người biểu diễn hôn môi, Diễm Minh không quá tình nguyện, Công Tử Giản chủ động ôm cổ anh ta hôn lên, trong phòng vang lên một trận tiếng hoan hô.
Chờ những người đó nháo đủ rồi rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại có hai người họ, Công Tử Giản sờ mặt Diễm Minh nói “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tâm ý của em đối với anh, khẳng định là anh biết. Vậy anh thì sao? Có từng động lòng với em không? Dù chỉ một hai lần thôi.”
“Tôi…….” Diễm Minh nhìn đôi mắt gã rưng rưng hơi nước, không biết nên trả lời gã như thế nào, trên thực tế là có, hơn nữa không phải chỉ là một hai lần. Nhưng anh ta cảm thấy anh ta yêu Nặc Dương sâu hơn, trò chơi chung quy chỉ là trò chơi, anh ta không muốn đem cảm giác trong trò chơi xem là thật, rồi lại hưởng thụ cảm giác ái muội với Công Tử Giản. Anh cho rằng con người ai cũng có lòng hư vinh, bất cứ ai được một mỹ nhân xuất sắc như vậy ái mộ đều sẽ cảm thấy đắc ý cùng thỏa mãn, cho nên anh ta không cho rằng việc mình động lòng là sai.
“Cầu xin anh, hãy nói thật cho em biết.” Công Tử Giản dùng ngữ khí cầu xin nói.
Đối mặt với một gương mặt tuyệt mỹ như vậy, giờ phút này lại nhu nhược đáng thương cầu xin anh ta, anh thật sự không đành lòng nói ra lời làm gã khổ sở, đành phải nói thật lòng mình “Anh đối với em……,động lòng, rất nhiều lần.”
Công Tử Giản kích động ôm lấy Diễm Minh “Em biết cảm giác của em là đúng mà, trong lòng anh khẳng định cũng có em mà. Tuy rằng bây giờ trong lòng anh yêu Đinh Nặc Dương hơn, nhưng mà không sao hết, về sao chúng ta cùng cố gắng quên cậu ta đi, để trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, có được không anh?”
“Anh…….”
Công Tử Giản che miệng Diễm Minh “Không cần nói, cũng không cần trả lời, em đều hiểu mà. Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, một phút một giây chúng ta cũng đừng lãng phí.”
Cảnh Dương luyện khí đến sắc trời gần sáng mới kết thúc, đem đồ vật đều bỏ vào trong không gian, thuận tiện lôi giao diện ra xem tiến độ học tập một chút. Nhìn trị số luyện khí trung cấp đã tăng đến max, trong lòng thầm nghĩ, tốc độ tăng nhanh thật, ai biểu thời gian quá gấp rút làm chi. Chờ mấy ngày nữa nhiệm vụ tầng có khả năng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, sau khi hắn rời khỏi đội ngũ này, sẽ một mình một ngựa mà hành động, hắn nhất định phải tăng trị số của các kỹ năng khác lên. Nhân viên kỹ thuật mà có nghi ngờ về tiến độ của hắn, hắn chỉ cần không cho bọn họ tìm thấy sơ hở là được, dù sao rời khỏi cái thế giới trong game này rồi hắn cũng không có ý định lại trở vào.
Cảnh Dương tiện tay vuốt xem giao diện, nhìn thấy năng lượng của toàn đội tăng lên một chút, mới có một đêm mà thôi, hai người kia cũng "cố gắng" thật đó.
Đóng lại giao diện, Cảnh Dương nhắm mắt lại bắt đầu ngủ bù, cái game này thật là phiền toái, nếu online thời gian quá dài sẽ làm tuột giá trị mệt mỏi, giảm đến mức đỏ mà còn không chịu đi ngủ thì sẽ tuột đến giá trị năng lượng cá nhân, quả thực chính là ép buộc người khác phải nghỉ ngơi. Bởi vì nguyên nhân hắn không ngừng học tập luyện khí, giá trị mỏi mệt đã tuột đến chóng mặt, nhưng mà không sao, trong lúc hắn ngủ bù có thể trộm dùng hệ thống tăng tốc độ lên, cho nên không cần phải nghỉ ngơi lâu giống như những người khác.
Trước khi ngủ, Cảnh Dương suy nghĩ một vấn đề cuối cùng, người yêu của hắn có phải cũng đang ở trong cái game này hay không?
Khi Cảnh Dương xuống lầu liền nhìn thấy Công Tử Giản và Diễm Minh đang thân mật dính với nhau.
Công Tử Giản dư quang nhìn thấy Cảnh Dương, lập tức ôm cánh tay Diễm Minh thân mật nói “Chồng à, em giúp anh luyện một vũ khí cao cấp mới, lần sau lúc đi chiến đấu anh có thể dùng thử xem sao.”
“Ừ.” Diễm Minh ngẩng đầu, vừa vặn cũng thấy được Cảnh Dương, theo bản năng nhích ra chỗ khác kéo dãn khoảng cách giữa hai người nói “Em vẫn nên kêu anh là Diễm Minh đi, gọi thế này anh cảm thấy không quen.”
Công Tử Giản lại nhào tới ôm chặt cánh tay của anh ta “Đột nhiên sửa miệng tất nhiên là cảm thẫy không quen rồi, dù sao cũng gọi tên nhau nhiều năm rồi, hay là thế này đi, lúc không chỉ có hai chúng ta em sẽ gọi anh là chồng, còn khi ở chung với người khác em sẽ gọi tên của anh, có được không?”
Diễm Minh nhìn Cảnh Dương đã đi vào phòng bếp, nhỏ giọng trả lời “Ừ.”
Cảnh Dương ở phòng bếp làm mấy món đơn giản nhanh chóng ăn xong, ở trong game mà còn phải ăn cơm đi ngủ, phiền thật đó, thời gian của hắn rất gấp gáp đó có biết không.
Lúc Cảnh Dương lên lầu, nhìn thấy Công Tử Giản đang đứng ở cửa lầu hai, rõ ràng là đang đợi hắn.
Quả nhiên Cảnh Dương suy đoán không sai, hắn mới vừa đi lên lầu Công Tử Giản liền nói với hắn “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Thời gian của tôi rất quý giá, không có thời gian để nghe lời vô nghĩa, mời cậu nội trong một phút nói hết trọng điểm, tôi sẽ quyết định xem mình có muốn nghe hay không.”
“Được, tôi sẽ nói thẳng trọng điểm.” Công Tử Giản nói “Xin cậu từ nay về sau cách xa chồng của tôi một chút.”
Cảnh Dương cười nhạo một tiếng “Cái này cậu hoàn toàn có thể yên tâm, chỉ cần cậu có thể quản tốt người nào đó được gọi là chồng của cậu, để anh ta không đi trêu chọc tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm anh ta.”
“Cậu hẳn là biết Diễm Minh vẫn còn tình cảm với cậu, anh ấy khẳng định sẽ kiềm chế được mà đi tìm cậu, tôi hi vọng cậu có thể tránh đi đừng làm ra bất kỳ hành động đáp trả nào. Nêú như cậu làm không được, thì ở trong cái thế giới này, thì cậu chính là kẻ thứ ba xen vào giữa tôi và anh ấy.”
Cảnh Dương không thể tưởng tượng nổi mà nhìn gã “Người không biết xấu hổ tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng người không biết xấu hổ giống như cậu đây, thật đúng là hiếm thấy nha. Sao? Cậu sợ tôi nói với anh ta bộ dáng thật của cậu, cho nên không cho tôi tiếp xúc với anh ta hả?”
Công Tử Giản bị nói trúng tim đen, ánh mắt né tránh một chút, nhưng lập tức liền trấn định nói “Nếu cậu dám nói cái gì mà không có bằng chứng vu khống tôi, tôi sẽ làm cho cậu bị loại ra khỏi đội ngũ, không tin thì cứ thử xem, xem mọi người sẽ tin tôi hay là tin cậu.”
“Tôi thật sự sợ gần chết đó!” Cảnh Dương làm ra vẻ mặt hoảng sợ một cách khoa trương “Cậu nhanh lên, nhanh làm tôi không thể ở trong cái đội này nữa đi, tôi quả thực là cầu còn không được, đồng thời còn bày tỏ lòng biết ơn chân thành đối với cậu nữa.”
Cảnh Dương xoay người đi về phòng, Công Tử Giản nhìn bóng dáng của hắn hận đến ngứa răng, trong ánh mắt mang theo âm ngoan độc ác.
Mắt thấy khoảng cách thời gian nhiệm vụ tầng mở ra càng ngày càng gần, các đội viên đều ở nỗ lực hoàn thiện trang bị của mình, chỉ là bảo vật rơi từ quái vật rất có hạn, vẫn là trực tiếp đi phố buôn bán mua thì nhanh hơn. Đều nói từ nghèo thành giàu thì dễ, mà từ giàu về nghèo lại khó. Lúc trước muốn mua cái gì thì mua, sau này chỉ có thể nhặt bảo vật rơi ra từ quái vật, thấy thế nào cũng là đẳng cấp không đủ, tác dụng cũng không lớn.
Vì thế có đội viên lại lần nữa đưa ra đề nghị đi phố buôn bán mua sắm vật phẩm, hàm ý của lời này dù bên trong hay bên ngoài đều ám chỉ lần này Cảnh Dương nhất định phải trả tiền.
“Tôi tạm thời không có thứ cần mua, không muốn đi phố buôn bán.” Cảnh Dương trực tiếp cự tuyệt.
Hắc Ưng nghiêng con mắt nhìn hắn “Cậu không muốn mua, nhưng tụi này muốn mua, nếu cậu không muốn bỏ tiền ra, vậy tự mình đi quái rồi nộp vật phẩm ra đây.”
“Mấy người muốn mua vật phẩm thì dựa vào đâu mà bắt một mình tôi phải trả tiền?” Cảnh Dương nói.
“Bởi vì cậu ở trong cái này đội này hoàn toàn là phế vật, chỉ biết cản đường bọn tôi, bỏ tiền ra là việc duy nhất mà cậu có thể làm.” Cuồng Nhân nói.
Cảnh Dương cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói “Nếu các người đã nói là tôi cản trở các người, vậy nói xem tôi cản trở mấy lần, rồi mấy lần được xem là cản trở đó, trong các người ai đã cứu tôi. Chỉ cần nói được một lần, tôi sẽ ra một số tiền, tùy các người muốn mua cái gì thì mua cái đó”
Tất cả mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không ai nói được một lần nào.
Công Tử Giản nói “Cậu hoàn toàn là một người mới, nếu không có đội ngũ toàn tay chơi game chuyên nghiệp như chúng tôi che chở, cậu sớm đã chết ở trong tay mấy người chơi gϊếŧ đến đỏ mắt khác rồi.”
“Về vấn đề này, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, lấy trình độ giàu có này của tôi, mặc kệ tôi đi đến đội ngũ nào khác cũng sẽ được hoan nghênh. Dù sao ngay lúc này, có tiền chính là có vũ khí, vũ khí càng tốt, tỉ lệ sống sót càng cao hơn. Mà số tiền lúc trước tôi bỏ ra, hoàn toàn vượt qua giá trị mà các người đã đối với tôi.”
“Cậu không cần phải nói lời vô nghĩa.” Công Tử Giản nói “Cậu cho rằng cậu đi đến các đội ngũ khác thì không cần ra tiền sao? Hoặc là ra tiền, hoặc là rời khỏi cái đội này, cậu chỉ có hai lựa chọn.”
Diễm Minh vẫn luôn trầm mặt mở miệng khuyên nhủ “Nặc Dương, lần này em cứ bỏ tiền ra thanh toán trước đi, cãi cọ như vậy không có ý nghĩa gì cả, coi như là vì chính em…….”
“Tôi lựa chọn rời khỏi đội ngũ của các người!” Cảnh Dương lớn tiếng đánh gãy lời nói của Diễm Minh.
“Em……, em nói cái gì?” Diễm Minh cho rằng mình đã nghe lầm.
Cảnh Dương nhìn anh ta, nói từng chữ một cách chậm rãi “Tôi nói, tôi muốn rời khỏi đội ngũ của các người.”