Lục Đề Chi Khởi

Chương 52

Cảnh Dương nói hắn chẳng những sẽ không kết hôn với Frith, khi hắn vừa tròn mười chín tuổi còn sẽ lập tức kết hôn với Hewaxi. Những lời này làm đám người của gia đình Mooney rất hoảng loạn, bọn họ gấp đến độ bất chấp thủ đoạn, không màng hậu quả, vì để hắn đồng ý ký xuống giấy hôn ước đã không cho hắn ăn uống gì suốt hai ngày rồi.

Pháp luật của quốc gia này có quy định, đủ mười sáu tuổi có thể tự mình ký giấy hôn ước cũng có hiệu quả pháp luật, đủ mười chín tuổi mới có thể chính thức kết hôn. Mặc kệ là giấy hôn ước đính hôn hay là giấy kết hôn, một khi ký xuống thì muốn giải trừ hôn ước hay ly hôn đều rất phiền toái.

Vợ chồng Mooney cảm thấy hắn là một đứa chưa từng chịu đói, chưa từng chịu khổ, nhốt hắn lại rồi bỏ đói hắn hai ngày, hắn sẽ không có sức lực để kiên trì. Sau đó lại để Frith cầm giấy hôn ước đến nói ngọt với hắn, dụ dỗ hắn mấy câu, khẳng định hắn sẽ khuất phục.

Cảnh Dương đang nằm ở trên giường suy nghĩ, điện thoại đã bị tịch thu, đã hai ngày rồi mà mình vẫn chưa liên lạc với thầy, hẳn là không bao lâu nữa thầy sẽ tới tìm mình để xem tình huống của mình. Trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải nắm chắc mới được.

Firth đẩy cửa phòng cầm một sấp văn kiện đi vào, thấy Cảnh Dương đang nằm trên giường liền đi qua ngồi ở mép giường.

Cảnh Dương lập tức ngồi dậy đi đến sofa cạnh cửa sổ ngồi xuống, chỉ cần nghĩ đến phải ở chung với người này trên một cái giường, hắn đã thấy khó chịu.

Firth đành phải đi đến phía bên kia giường ngồi xuống đối diện với hắn, nói “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

“Tôi vẫn luôn nghĩ rất rõ ràng, tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh, chỉ có rời khỏi nhà của các người thì tôi mới có được hạnh phúc của mình.” Cảnh Dương mặt không biểu cảm nói.

Firth nắm chặt nắm đấm, đè lại tính tình nói “Tôi biết trước kia là tôi không tốt, tôi sẽ sửa, tôi bảo đảm về sau tôi sẽ đối xử tốt với cậu, tựa như khi còn nhỏ vậy……”

“Muộn rồi!” Cảnh Dương đánh gãy lời anh ta “Bây giờ anh có đối xử tốt với tôi hay không, tôi đều không quan tâm, cũng không hiếm có người đối xử tốt với tôi. Người yêu tôi là Hewaxi, một người dù bề ngoài, tài hoa, gia thế, tài phú đều mạnh hơn so với anh. Anh cảm thấy tôi có dạng người yêu này rồi thì còn để mắt tới anh sao?”

“Bởi vì hắn tốt hơn tôi, nên đây là lý do mà cậu phản bội tôi sao?” Firth cả giận nói.

“Hỏi thật hay! Cùng một vấn đề, anh cũng nên tự hỏi lại chính bản thân mình đi!” Cảnh Dương cười lạnh nhìn anh ta “Bị ghét bỏ cùng chán ghét tư vị rất khó chịu đúng không? Vậy anh ngẫm lại xem trước đây anh đối xử với tôi như thế nào. Lúc anh nói tôi không bằng Kerika, lúc anh dùng ánh mắt chán ghét nhìn tôi, tâm trạng lúc đó của tôi như thế nào, bây giờ thì anh biết rồi chứ?”

Firth như quả bóng xì hơi, lau lau mặt, dùng giọng điệu sám hối nói “Tôi xin lỗi vì những chuyện mà tôi đã làm với cậu, trước kia tôi không nên đối xử với cậu như vậy, bây giờ tôi rất hối hận, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội.”

“Muốn tôi cho anh một cơ hội?” Cảnh Dương nhìn về phía cửa, đôi mắt xoay chuyển nói “Cũng không phải không được, nếu anh đồng ý lập tức đuổi Kerika đi, tôi có thể sẽ suy xét lại.”

Kerika đang đứng ở cửa nghe lén, nghe thế trong liền căng thẳng, có xúc động muốn chạy trốn, bởi vì cậu ta đã không còn tự tin như trước đây cho rằng Frith sẽ không đồng ý. Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không rời đi, cậu ta muốn nghe xem Frith sẽ trả lời như thế nào, cậu ta vẫn ôm một tia hy vọng đối với Frith.

Firth nhắm mắt lại chật vật suy nghĩ một trận, sau khi mở to mắt thì gần như đã hạ quyết tâm, đem giấy hôn ước đặt trước mặt Cảnh Dương “Chỉ cần cậu chịu ký tên lên đây, tôi sẽ đi kêu ba đuổi Kerika ra khỏi nhà ngay lập tức.”

Ngoài cửa, Kerika như bị sét đánh, bị đả kích quá lớn làm thân thể lung lay, không cẩn thận đẩy cửa mở ra.

Firth quay đầu nhìn về phía cửa “Kerika…….” Anh ta muốn giải thích với Kerika nhưng lại không biết phải nói cái gì, ngay trước mặt Cảnh Dương, anh ta cũng không thể giải thích được gì.

Kerika bi thương nhìn anh ta một cái, sau đó thất hồn lạc phách rời đi. Trước kia vì muốn chiếm được sự đồng tình, rất nhiều lúc cậu ta bi thương là giả vờ, nhưng bây giờ cậu ta bi thương là hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.

Firth không đuổi theo, anh ta nói với Cảnh Dương “Tôi đã đáp ứng cậu, giờ cậu có thể ký tên rồi.”

“Loại người như anh thật đúng là ích kỷ lại còn vô tình.” Cảnh Dương châm chọc nói “Nếu anh kiên trì không đuổi Kerika đi, tôi sẽ không khinh thường anh đâu. Nhưng loại người vô tình máu lạnh như anh, sao tôi có thể ký giấy hôn ước với anh được chứ.”

“Cậu chơi tôi?” Firth trừng mắt nhìn hắn.

Cảnh Dương cầm giấy hôn ước lật lật, đọc ra một câu trong đó “Nếu sau khi Dil Ivey đủ mười chín tuổi lúc không kết hôn với Firth, phải chủ động từ bỏ quyền sở hữu tất cả tài sản mà Mooney gia đang bảo quản.”

Cảnh Dương ném giấy hôn ước xuống chân anh ta “Đây mới là mục đích của các người đúng không? Đúng là tôi lớn lên ở nhà các người, nhưng tôi chưa từng đυ.ng đến một đồng nào của các người. Ông nội tôi giao quyền giám hộ tôi cho các người, là hi vọng tôi có thể ở nhà các người cảm nhận được tình thương của một gia đình, nhưng các người có làm được không? Các người đối xử với tôi như thế nào, trong lòng các người hiểu rõ. Những cái được gọi là tình thương này nếu không xuất phát từ nội tâm thì chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả. Dựa theo giấy ủy quyền giám hộ, Dil gia sẽ cho các người một số tiền xem như là tiền đã nuôi dưỡng tôi, nhưng các người quá tham lam muốn nuốt trọn tất cả tài sản của gia đình tôi, anh cảm thấy có chấp nhận được không? Chỉ vì tôi lớn lên ở nhà các người thì toàn bộ tài sản của Dil gia đều là của các người đúng không?”

Cảnh Dương ghét nhất đám người của cái gia đình này, ngoại trừ vẻ mặt dối trá còn có lòng tham không đáy của bọn họ. Nhà bọn họ đã dùng tài sản của Dil gia chống đỡ lâu như vậy, nếu như đem ra tính thì sẽ là một số tiền rất lớn. Nếu cha con bọn họ có năng lực thì sẽ không đến mức không có tài sản của Dil gia liền phá sản, nhưng bọn họ từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ dựa vào năng lực của mình để thay đổi khốn cảnh, chỉ nghĩ dù sao dựa vào tài sản của Dil gia cũng có thể chống đỡ. Hơn nữa còn xem tài sản Dil gia là tài sản của nhà bọn họ như chuyện đương nhiên, cảm thấy Ivey mãi mãi cũng sẽ không thể rời khỏi Mooney gia, không thể rời khỏi Frith, cho nên đối xử tốt với Ivey là chuyện không quan trọng.

“Tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa với cậu, cậu rốt cuộc ký hay là không ký?” Firth thẹn quá thành giận quát.

“Không, ký!” Cảnh Dương trừng mắt “Anh có thể làm gì được tôi? Có bản lĩnh thì các người bỏ đói tôi đến chết đi!”

“Hôm nay cậu nhất định phải ký, không ký cũng phải ký!” Firth tiến lên đem bút nhét vào trong tay Cảnh Dương, nắm cổ tay của hắn ép buộc hắn ký tên.

“Buông tôi ra!” Cảnh Dương dùng sức giãy giụa, chiếc bàn tròn bằng thủy tinh ở giữa hai người bị đẩy ngã, Cảnh Dương cố ý nghiêng về một bên làm hai người cùng nhau ngã xuống, hắn dùng khuỷu tay thụi thật mạnh vào huyệt đạo nào đó trên người Frith.

“A!!” Firth đau kêu thảm thiết một tiếng.

Cảnh Dương lập tức bò dậy đá lên người anh ta mấy cái, hắn khống chế lực đạo rất tốt, mỗi một cú đều đá vào huyệt đạo có thể làm anh ta thống khổ không thôi, lại nhìn không ra vết thương, cho dù đi bệnh viện kiểm tra cũng không tra được cái gì.

Firth kêu thảm thiết làm người hầu chạy tới, hai ba người hầu chạy vào đỡ anh ta đi ra ngoài.

Cảnh Dương nhìn vết hằn trên tay bị Firth làm ra, còn có vết thương trên eo khi đẩy bàn thủy tinh, hắn chính là cố ý muốn tạo ra vài vết thương ngoài da nhìn như rất nghiêm trọng, lại chẳng đau tẹo nào. Ngược lại là Firth bị“nội thương”, khẳng định sẽ chịu tội vài ngày.

Cảnh Dương đang nghĩ xem có nên làm vết thương nghiêm trọng hơn không, nếu lỡ thầy tới đây mà vết thương đã lành thì phải làm sao bây giờ? Đột nhiên nghe được tiếng ầm ĩ ở dưới lầu, đang tính đi xuống nhìn xem là xảy ra chuyện gì thì có một người hầu nhanh chóng chạy tới khoá cửa phòng hắn lại.

Hắn dán tai lên cửa nghe thử, tuy rằng cửa đã chặn bớt một ít âm thanh, nhưng cẩn thận nghe thì hẳn là thầy đã đem người xông vào đây tìm hắn. Cảnh Dương xoay đầu nhìn cửa sổ sát đất, hắn nghĩ mình có thể làm cái gì đó.

“Hewaxi tiên sinh, ngài đây là muốn làm cái gì? Tự ý xông vào nhà dân chính là phạm pháp!” Kurd mang theo người hầu trong nhà ngăn lại Hewaxi cùng vệ sĩ của y.

“Gọi Ivey ra đây, tôi muốn xác nhận em ấy có tốt hay không, nếu các người dám động tới một sợi tóc của em ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho các người.” Hewaxi gương mặt lạnh lẽo làm người khác không rét mà run, sau khi y về nhà vẫn luôn đợi Cảnh Dương liên hệ với y, chính là đợi hai ngày đều không thấy hắn gọi cho y một cuộc, nếu hắn không xảy ra chuyện gì thì không có khả năng hắn sẽ không liên lạc với y, vì hắn biết y khẳng định sẽ rất lo lắng.

“Ivey hiện tại rất tốt, tôi là người giám hộ của nó, nó có mệnh hệ nào cũng là trách nhiệm của tôi, sao tôi lại không đối xử tốt với nó được chứ. Bây giờ Ivey không có ở nhà, nó ra ngoài đi chơi với con trai của tôi rồi. Dù ngài là giáo viên của nó cũng không có quyền xông vào nhà tôi, mời ngài đi cho nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Kurd đã phân phó người hầu, mặc kệ là Ivey hay là Firth cũng đừng để bọn họ bước ra khỏi phòng. Chuyện gấp hiện tại là nhất định phải đuổi được người trước mặt này đi, sau đó đem Ivey và Frith đến địa phương khác trốn một thời gian.

Hewaxi ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, lời Kurd nói đương nhiên là y không tin, nhưng nếu xông lên đi tìm từng phòng một thì quá lãng phí thời gian. Y nhớ rõ Cảnh Dương đã nói với y, ban công phòng của hắn đối mặt với sân vườn hoa, nơi có thể nhìn thấy Dil gia nhà của hắn.

Hải Uy Tu mang theo vệ sĩ đi vào vườn hoa, Kurd muốn ngăn cản nhưng không được, còn bị vệ sĩ của y chặn lại.

“Các người muốn làm gì, đứng lại, tôi báo cảnh sát đó!” Kurd lớn tiếng kêu.

Hewaxi mới vừa đi đến bên trong vườn hoa, ngẩng đầu nhìn lên lầu lập tức mở to hai mắt, khẩn trương chạy qua “Ivey!”

Kurd đi qua thấy một màn như vậy, cũng bị hoảng sợ.

Cảnh Dương đang dùng khăn trải giường treo ở giữa không trung, bộ dáng lung lay có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhìn qua có chút rất dọa người. Thật ra trình độ này đối với Cảnh Dương thì không là gì cả, nhưng vì đạt tới hiệu quả mà mình mong muốn, hắn đành phải giả vờ làm ra bộ dáng hoảng sợ vô lực.

“Thầy!” Cảnh Dương nhìn Hewaxi phía dưới.

“Ivey, em đừng nhúc nhích, cũng đừng sợ, kiên trì một chút, tôi sẽ kêu người chạy lên đưa em xuống.” Hewaxi khẩn trương đến nổi lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi, y lo lắng Cảnh Dương sẽ kiên trì không nổi té làm mình bị thương.

Vệ sĩ của Hewaxi nhanh chóng chạy lên trên lầu, Cảnh Dương vô lực nói “Thầy ơi, em không còn sức nữa…….”

“Kiên trì thêm một chút lập tức sẽ không sao, bảo bối ngoan, kiên trì thêm một chút là được rồi.” Hewaxi trấn an dỗ dành hắn.

Cảnh Dương nghe được tiếng tông cửa, biết vệ sĩ của Hewaxi đã tới, còn không nhảy xuống sẽ không kịp nữa. Tay hắn buông lỏng, che đầu lại, lấy phần lưng chạm đất.

“Ivey!” Hải Uy Tu nhanh chóng chạy tới, không biết hắn có ngã trúng chỗ nào hay không, y không dám di chuyển hắn, lớn tiếng gào lên với vệ sĩ “Mau gọi xe cứu thương tới đây! Nhanh lên!”

“Ivey, con không sao chứ?” Kurd cũng bị dọa, nếu Ivey xảy ra chuyện gì ông ta sẽ khó mà ăn nói.

“Cút ngay! Đừng đυ.ng vào em ấy!” Trong mắt Hewaxi lúc này tràn ngập lửa giận “Tôi sẽ không tha cho Mooney gia các người, chờ gánh vác hậu quả mà các người đã gây ra đi!”

Xe cứu thương chạy tới, sau khi Cảnh Dương bị nâng lên xe, Hewaxi ngồi ở bên cạnh vuốt ve mặt hắn hỏi “Đau không?”

Cảnh Dương nhìn y cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói “Em không đau, thầy đừng lo lắng,” ở chỗ này hắn cũng không thể nói mình rất tốt, hắn cố ý ngã xuống, đã điểu chỉnh tư thế tránh các chỗ yếu hại, bên dưới lại là mặt cỏ, hắn thật sự là không đau chút nào cả.

Nhìn mặt Cảnh Dương làm Hewaxi cực kỳ đau lòng, nghĩ tới cảnh tượng khi hắn ngã xuống vừa rồi, y liền sợ hãi. Đám người của Mooney gia, y chắc chắn sẽ để bọn họ phải trả giá đắt!

Khi Cảnh Dương đang tiến hành sơ cứu, bạn thân của Hewaxi là chánh án của toà án tối cao Fenly chạy tới bệnh viện.

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại kêu tôi chạy tới gấp như vậy.” Fenly nhìn sắc mặt không tốt của Hewaxi hỏi.

“Học sinh của tôi bị người giám hộ giam ~ cầm, hơn nữa trên người còn có rất nhiều vết thương.” Hewaxi đem một sấp ảnh chụp đưa cho Fenly “Tôi không muốn học sinh của mình về căn nhà đó nữa, bây giờ tôi muốn chính thức khởi tố nhà bọn họ, tước quyền giám hộ. Công ty của nhà bọn họ vận hành bằng tài sản của học sinh tôi, đóng băng tất cả tài sản của nhà bọn họ đi. Còn nữa, tội giam ~ cầm cùng cố ý gây thương tích phải đẩy mức hình phạt lên cao nhất.”

Fenly xem ảnh chụp, tất cả đều là ảnh vết thương trên tay và lưng của Cảnh Dương “Tôi biết nên làm thế nào rồi, cậu yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu một kết quả thật hài lòng.”

Fenly nhìn xuyên qua cửa kính “Vị này chính là hoàng tử nhỏ của cậu?”

《 Hoàng Tử Nhỏ 》của Hewaxi chẳng những trở thành bản nhạc được hoan nghênh nhất, cũng là đề tài được thảo luận nhiều nhất hiện nay. Mọi người đều đoán xem ai là hoàng tử nhỏ của Hewaxi, nếu là cậu học sinh kia thì mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản chỉ là thầy trò.

“Cậu mau đi đi, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện cho tốt.” Hewaxi quay đầu thấy Cảnh Dương đang nhìn y, không để ý tới Fenly nữa, trực tiếp mở cửa đi vào.

Bác sĩ cùng y tá đều đi ra ngoài, Hewaxi nhấn nút điều khiển từ xa, cửa kính lập tức mờ đi. Y chống khuỷu tay lên gối nằm của Cảnh Dương, cúi người sờ gương mặt hắn “Còn đau không?”

“Vốn dĩ cũng không đau lắm, bác sĩ đã cho em uống thuốc giảm đau, bây giờ không còn đau nữa, thật đó.” Cảnh Dương vốn định nói cho y biết là hắn cố tình ngã xuống, nhưng sợ y sẽ tức giận nên không dám.

“Người của cái nhà đó đối xử với em như vậy sao em không nói với tôi. Nếu tôi biết sớm, tôi sẽ không để quyền giám hộ em bị bọn họ khống chế.” Hewaxi vẫn luôn cho rằng khối tài sản lớn của Dil gia giao cho Mooney gia bảo quản thay, thì người của căn nhà đó sẽ rất tốt với Ivey, không nghĩ tới tới bọn họ sẽ đối xử với Ivey như vậy. Y cảm thấy vô cùng tự trách, là y sơ sót, nếu y để tâm với Ivey sớm hơn thì Ivey sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.

Cảnh Dương giơ tay xoa lông mày đang nhíu lại của Hewaxi “Nhà bọn họ trước giờ chỉ có thái độ là không tốt với em thôi, chưa từng động tay động chân với em. Chẳng qua là vì em không chịu ký giấy hôn ước, bọn sợ khi em tròn mười chín tuổi sẽ mất đi khối tài sản lớn của Dill gia, nên mới nóng nảy ra tay với em.”

Cảnh Dương nhìn vết thương trên tay còn chưa biến mất “Nhưng mà cũng tốt, như vậy em có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình đó, không phải gánh lên mình cái danh vong ân phụ nghĩa. Người ngoài chỉ nhìn thấy bề ngoài, làm sao biết được thực hư bên trong. Bọn họ không biết đám người của Mooney gia là cái dạng gì, nếu em không kết hôn với Frith lại lấy về tất cả tài sản, thì khẳng định người bị chỉ trích sẽ là em.”

“Thực xin lỗi, là tôi đã không bảo vệ em tốt, để em chịu khổ.” Hewaxi hôn lên trán Cảnh Dương.

“Không phải, em biết thầy nhất định sẽ đến cứu em, cho nên em một chút cũng không cảm thấy ko lắng và sợ hãi.”

“Về sau những việc này cứ giao cho tôi xử lý, em đừng quản nữa, cũng đừng suy nghĩ đến, chỉ cần sống thật vui vẻ là được rồi.”

“Ừm.” Cảnh Dương mỉm cười đáp.

Hewaxi cúi đầu ngậm lấy bờ môi của hắn, nhẹ nhàng hôn.