Lục Đề Chi Khởi

Chương 41

Tiếng đàn piano? Tiếng piano nhẹ nhàng truyền vào tai Cảnh Dương, hắn mở to mắt nhìn xung quanh căn phòng một vòng, nhưng không tìm được nơi phát ra âm thanh trong phòng.

Hắn xuống giường đi đến cửa sổ sát đất, trên mặt cỏ xanh mướt có một thanh niên nhìn có vẻ gầy gò đang chơi đàn piano. Một thanh niên cao lớn khác thì dựa vào bên cạnh piano nhìn thanh niên nọ.

Cảnh Dương dựa vào cửa kính, khởi động công năng ký ức.

Bây giờ hắn đang ở nơi gọi là kinh đô âm nhạc của thế giới, thành phố Odysseus. Đây là nơi dành cho người yêu nhạc cổ điển trên toàn thế giới, là nơi mà họ muốn đến nhất, đây là thánh địa của âm nhạc, nơi quy tụ những nhạc công giỏi nhất trên thế giới.

Mỗi năm đều có một lượng lớn người yêu thích nhạc cổ điển đến nơi này, hy vọng có thể ở lại đây kiếm việc làm và bén rễ ở đây. Nhưng số người có thể ở lại vô cùng ít, hầu hết mọi người sau khi nhận ra sự chênh lệch về năng lực đều buồn bã rời đi.

Nơi này lưu truyền một câu nói rất nhiều năm, đó chính là "muốn ở lại đây đã rất khó, muốn ở đây trở thành tinh anh bằng chính năng lực của mình còn khó hơn lên trời."

Ở nơi này không phải cứ nổ lực là đủ để thành công, ngoại trừ liều mạng nỗ lực thì cũng cần thiên phú đủ cao. Nếu bạn có đủ thiên phú, vậy bạn vẫn phải nỗ lực mới có khả năng thành công. Cho nên ở nơi này lại có một câu như vầy "thiên phú quyết định tất cả, không có thiên phú, thì không có bất cứ hy vọng gì."

Cảnh Dương đang thay thế cho người tên là Dil Ivey, là một thiếu niên 18 tuổi.

Người này rất may mắn, tổ tiên đã sớm cắm rễ ở thành phố này, gia đình Ivey vô cùng giàu có, cho dù Ivey không cần cố gắng cũng có thể an ổn vượt qua cả đời này ở thành phố này.

Chỉ là Ivey lại gặp bất hạnh, người nhà của cậu đều rời khỏi thế giới này, ngoại trừ một khối di sản khổng lồ thì cậu không còn bất kỳ người thân nào.

Hiện tại cậu ở không phải nhà của mình, nhưng cách nhà cậu cũng không xa, biệt thự bên cạnh chính là nhà cậu.

Ivey mới sinh ra cha mẹ đã không còn, là ông nội tuổi già nuôi cậu lớn. Khi Ivey sáu tuổi, thân thể của ông nội cậu đã chống đỡ không nổi liền đem cậu giao cho gia đình Mooney.

Dil và Mooney là hai gia đình tình tâm giao, quan hệ của hai nhà qua mấy thế hệ đều rất tốt, biệt thự của hai nhà dời đến gần nhau là bằng chứng tốt nhất.

Ông nội Ivey đã giao cậu cho gia đình Mooney, trừ mối quan hệ giữa hai gia đình, còn có một nguyên nhân khác.

Trước khi nói đến nguyên nhân khác, có một chuyện không thể không nhắc tới, đó chính là hôn nhân đồng tính ở thế giới này chẳng những hợp pháp, mà cả hai còn có thể có con chung thông qua công nghệ y học.

Khi đó lão Mooney vẫn còn sống, ông vô cùng phi thích Ivey, liền cùng lão Dil định ra hôn ước bằng miệng, chờ Ivey đủ mười chín tuổi sẽ cho Ivey và Firth cháu nội ông kết hôn.

Sau khi lão Dil suy nghĩ, cảm thấy quan hệ của hai nhà tốt như vậy, nếu Ivey cùng Firth kết hôn, gia đình Mooney khẳng định sẽ không bạc đãi Ivey. Con trai lão Mooney tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cháu nội lại rất tốt, thân thể lão Mooney so với mình cường tráng hơn nhiều, sống đến khi Ivey thành niên hẳn là không thành vấn đề. Lấy hiểu biết mấy chục năm của ông về lão Mooney, thì nhân phẩm của vị bạn già này vẫn rất đáng tin cậy.

Firth lớn hơn Ivey năm tuổi, rất chiếu cố Ivey, tình cảm hai người rất tốt, thường xuyên đến nhà của nhau, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học nhạc cụ.

Lão Dil hỏi Ivey, con có đồng ý chờ sau này lớn lên kết hôn với Firth và dọn tới gia đình Mooney ở hay không?

Lúc đó Ivey còn rất ngây thơ, dùng cặp mắt trân châu đen láy nhìn lão Dil hỏi, con không có nhà để về nữa sao?

Lão Dil nói, nhà vẫn luôn ở chỗ này, khi nào con muốn trở về liền trở về, còn có thể mang theo Firth cùng nhau trở về.

Đôi mắt Ivey lập tức sáng ngời lên, nói con đồng ý, con sẽ nói với anh Firth, chờ con trưởng thành con sẽ kết hôn với anh ấy. Lão Dil cười rất vui vẻ.

Trước khi lìa đời, lão Dil đem quyền nuôi nấng, quyền giám hộ Ivey cùng tài sản của Dil gia đều giao cho lão Mooney.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, một năm sau, lão Mooney liền đột nhiên qua đời.

Quyền nuôi nấng, giám hộ Ivey cùng tài sản Dil gia đều giao lại cho con trai lão Mooney, Mooney Kurd tiếp quản. Kurd này tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng vì khối tài sản lớn như vậy, ông ta đối xử với Ivey còn rất tốt.

Nhưng năng lực của Kurd không đủ, sau khi tiếp quản sản nghiệp của gia đình không bao lâu, liền xuất hiện một một vấn đề lớn khiến ông ta nảy sinh ý định với tài sản của gia đình Dil. Ông ta chỉ thay gia đình Dil bảo quản tài sản, chờ Ivey trưởng thành, dựa theo quy định pháp luật, tất cả tài sản đều phải lập tức trả lại cho Ivey. Nếu như còn kéo dài, Ivey có thể thông qua toà án cưỡng chế đoạt lại, nếu còn không trả thì chờ ông ta chính là nhà tù.

Kurd nghĩ, dù sao chờ Ivey trưởng thành cũng sẽ kết hôn với Firth, đến lúc đó tài sản của gia đình Dil cũng chính là tài sản của gia đình bọn họ, vì thế liền sử dụng khối tài sản này đi giải quyết vấn đề mà ông ta đã gây ra.

Ivey sinh sống ở gia đình Mooney rất tốt, Firth vốn dĩ đã chiếu cố Ivey,lại rất tốt với cậu. Kurd bởi vì sử dụng tài sản của cậu, ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ, nên đối với cậu càng tốt.

Mãi đến khi Kerika xuất hiện, mọi thứ từ từ thay đổi.

Kerika là một trong những đứa trẻ mồ côi được gia đình Mooney bảo trợ, sau khi thể hiện được thiên phú chơi piano tuyệt vời của mình, cậu ta được đưa về biệt thự và trở thành con nuôi của gia đình Mooney.

Ở thành phố này, quốc gia này, thậm chí là cả thế giới này, đều có sự yêu thích cuồng nhiệt đối với nhạc cổ điển. Nếu trong một gia đình có người có thể diễn tấu nhạc cụ vô cùng xuất sắc chính là một điều rất vinh quang, sẽ nâng cao địa vị toàn gia tộc.

Bởi vì rất ít người có thiên phú siêu phàm, nên những gia đình giàu có sẽ tài trợ cho người đứa trẻ mồ côi có thiên phú cao. Nếu trong những cô nhi mà bọn họ giúp đỡ có người đủ khả năng trở thành nhạc công xuất sắc, như vậy sự vinh quang này cũng có một phần công lao của bọn họ.

Firth không có thiên phú âm nhạc gì, mười mấy tuổi thời liền đổi thành học quản lý thương nghiệp để sau này có thể tiếp quản sản nghiệp gia đình. Thiên phú của Ivey rất tốt, nếu càng thêm nỗ lực nói không chừng có thể tiến xa hơn trên con đường âm nhạc. Bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh trưởng thành, mặc kệ có thiên phú hay không, bọn họ đối với âm nhạc và biểu diễn đều rất yêu thích.

Có một lần, Firth và Ivey đi theo Kurd đến cô nhi viện, thăm những đứa trẻ mà gia đình Mooney bảo trợ, tặng quà cho bọn chúng. Đó là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Kerika, là một cậu bé với gương mặt rất đáng yêu.

Kerika rất cẩn thận lấy lòng bọn họ, cầu xin bọn họ đến xem cuộc thi piano cậu ta, bọn họ đồng ý, đến lượt của Kerika, cậu ta rất vui vẻ, nguyện vọng của cậu ta là mong muốn bọn họ nhìn cậu nhiều hơn.

Kerika đoạt giải rất nhiều lần, có giám khảo còn nói cậu ta có lẽ là thiên tài, có thể lấy được thành tựu rất lớn trên con đường âm nhạc này. Vì thế cậu ta trực tiếp được đưa về gia đình Mooney, trở thành con nuôi của gia đình Mooney, theo chân bọn họ cùng nhau sinh sống.

Kerika luôn quấn lấy Firth đòi anh ta luyện piano với mình, cặp mắt vô tội của Kerika làm Firth không thể cự tuyệt, Firth quan tâm cậu ta còn hơn so với Ivey. Vì thế Ivey phát hiện sinh hoạt của cậu dần dần đã xảy ra biến hóa, Firth không còn quan tâm cậu, anh ta đối xử với Kerika càng tốt, càng dành thời gian cho cậu ta nhiều hơn.

Kerika luôn mỉm cười với Ivey khi cả hai ở một mình, bộ dáng muốn tạo quan hệ tốt với cậu. Mặc dù Ivey cảm thấy rất khó chịu với kiểu thay đổi này, nhưng Ivey vẫn cố gắng chấp nhận và làm bạn với Kerika.

Nhưng vừa trở mặt, Firth liền tới tìm cậu, yêu cầu cậu phải đối xử tốt với Kerika, nói Kerika là cô nhi không có nhà để về, cậu ta đã đáng thương như vậy, cậu tại sao không thể đối xử với cậu ta tốt một chút?

Ivey muốn nói em không phải không đối xử tốt với cậu ta, muốn nói em cũng là cô nhi không có nhà để về, nhưng cậu không nói được, cậu tự an ủi bản thân, Firth nói như vậy là vì xem cậu như người nhà, mà không phải quên mất cậu không còn người thân.

Kỹ năng diễn tấu piano của Kerika càng ngày càng tốt, cậu ta đạt được rất nhiều giải thưởng, rất nhiều người đều bắt đầu biết tên của cậu ta, cái này làm cho gia đình Mooney cảm thấy rất hãnh diện. Tuy rằng Kerika chỉ là con nuôi, nhưng cũng là nhà bọn họ bồi dưỡng ra, nếu về sau trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng, chẳng những có thể nâng cao địa vị gia đình Mooney ở thành phố này, còn giúp ích rất nhiều cho việc kinh doanh của gia đình Mooney.

Kerika đã tham gia rất nhiều giải thi đấu khác nhau, trở thành nhân vật trung tâm của gia đình Mooney, mọi nhu cầu đều lấy cậu ta làm chủ. Mọi chuyện Firth đều chiều theo ý cậu ta, cậu ta muốn gì được nấy, nhưng lại đối xử với Ivey càng ngày càng lãnh đạm.

Đối mặt với sự thay đổi như vậy, Ivey từ một thiếu niên ngoan ngoãn ánh mặt trời, trở nên càng ngày càng trầm mặc ít nói, cậu thu mình lại và rất cực đoan. Khi cậu bị Firth chỉ vào mặt mắng vì gây mâu thuẫn và đối xử không tốt với Kerika, cậu vẫn chỉ im lặng và lạnh lùng nhìn anh ta.

Đến khi đêm khuya tĩnh lặng, cậu sẽ đặc biệt sợ hãi cô đơn, nội tâm sợ hãi làm cậu nhịn không được rút ở trong chăn phát run. Ivey muốn đi tìm Firth, hy vọng anh ta có thể giống khi còn nhỏ, an ủi cậu.

Ivey chân trần chạy ra khỏi phòng, xuyên qua hành lang, Firth không có ở trong phòng của mình. Cậu đi xuống lầu tìm, nghe được phòng luyện piano truyền ra âm thanh, cậu lặng lẽ đi tới, từ kẹt cửa nhìn vào trong, thấy Firth đang cùng Kerika luyện đàn. Tiếng đàn ngưng bặc, Kerika dựa vào l*иg ngực Firth, Firth ôm cậu ta sau đó cúi đầu hôn cậu ta.

Ivey không thể tin được trừng lớn đôi mắt, che miệng lui về phía sau, sau đó hoảng loạn chạy về phòng mình. Cậu ôm đầu trốn vào trong chăn, cậu muốn thuyết phục chính mình, cảnh vừa nhìn thấy đều không phải sự thật, chỉ là một giấc mơ thôi, mau ngủ đi, khi thức dậy mọi giấc mơ đều sẽ tan thành mây khói.

Cậu vẫn luôn trừng mắt đến bình minh, cậu không ngủ được, ánh mặt trời xuất hiện làm cậu khôi phục một chút dũng khí, đối mặt với hiện thực mà cậu đã thấy tối hôm qua. Nhưng kế tiếp cậu phải làm sao bây giờ? Cậu và Firth có hôn ước, nhưng Firth cùng Kerika lại ở bên nhau, có nghĩa là cậu phải rời khỏi căn nhà này, từ nay về sau cũng không thể cùng Firth ở bên nhau?

Không! Không thể như vậy, tất cả vốn dĩ nên thuộc về cậu, cậu không thể để Kerika cướp đi, cậu muốn kết hôn cùng Firth.

Mang theo niềm tin này, Ivey tìm Kerika tranh luận, không cho anh ta sắc mặt tốt, điều này khiến Firth càng thêm chán ghét cậu.

Mãi đến khi Ivey mười chín tuổi, cậu đã có thể kết hôn, cũng có thể lấy lại tài sản thuộc về mình.

Firth nói với Kurd, anh ta muốn hủy bỏ hôn ước với Ivey, anh ta yêu Kerika, muốn cùng cậu ta kết hôn.

Ivey không có quá nhiều khái niệm về tiền tài, nhưng cậu biết mình có một khối tài sản hiện đang được gia đình Mooney bảo quản thay, cũng biết công ty của gia đình Mooney nếu đột nhiên mất đi số tiền này, sẽ lập tức phá sản. Vì thế cậu nói với Kurd, nếu Firth không lập tức cùng cậu kết hôn, mời gia đình Mooney ngay lập tức trả lại tài sản cho cậu.

Kurd do dự, Kerika tuy rằng có thể mang đến vinh quang cho gia đình này, thành danh cũng có thể trợ giúp việc kinh doanh của gia đình, nhưng nếu lập tức trả tài sản lại cho Ivey, công ty sẽ không còn cách nào hoạt động được nữa. Kerika muốn lấy được thành tựu lớn, khả năng sẽ cần rất nhiều năm, nếu hiện tại gia đình bọn họ đến sinh hoạt cũng không thể duy trì, căn bản không có khả năng chi tiền cho Kerika học đàn.

Kurd để Firth ngay lập tức kết hôn cùng Ivey, nếu không sẽ đuổi Kerika đi, Firth bị Ivey bức hôn, vô cùng tức giận nhưng lại không thể từ chối.

Ngày Ivey cùng Firth kết hôn, Kerika chạy tới tự sát, cũng thông báo từ biệt với Firth. Firth không màng hôn lễ đang cử hành, chạy tới ngăn cản Kerika. Ivey cũng đuổi theo muốn đem mọi chuyện đều nói rõ ràng, để Firth làm ra lựa chọn cuối cùng.

Kerika nhìn thấy Ivey, lôi kéo tay cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin, xin cậu đừng cướp đi Firth, cũng đừng hại gia đình Mooney phá sản. Firth muốn kéo Kerika, để cậu ta không cần cầu xin Ivey, anh ta nhất định sẽ tiếp tục cùng cậu ta ở bên nhau.

Ba người ở bên cạnh vách núi phát sinh tranh chấp, sau mấy lần giằng co, cả ba cùng lăn xuống vách núi.

Kerika được Firth bảo hộ trong ngực, không chịu tổn thương gì lớn, Firth thân thể cường tráng, động tác lại nhanh nhẹn tránh được chỗ yếu hại, chỉ có Ivey bị rơi vỡ đầu chảy máu.

Firth bò dậy, chỉ do dự vài giây liền lựa chọn ôm Kerika trở về chữa trị.

Ivey trên đầu còn đang chảy máu, nằm trên mặt đất nhìn bọn họ rời đi, rõ ràng là ngày hè oi bức, mặt trời chói chang. Cậu lại giống như nằm trên nền tuyết giữa trời đông giá rét, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, rét lạnh vô cùng.

Cậu hối hận, cậu không nên vì chấp niệm trong lòng liền kiên trì muốn cùng một người không yêu mình kết hôn. Cậu rõ ràng có thể sống tốt hơn, có thành tựu cao hơn, tại sao chỉ vì muốn thay đổi tâm một người mà biến mình thành như bây giờ? Nếu có thể sống sót, cậu muốn thay đổi, cậu muốn vứt bỏ quá khứ, cậu muốn biến thành người ưu tú nhất.

Đáng tiếc Ivey chung quy không thể sống sót, trên đường được đưa đến bệnh viện, bởi vì bỏ lỡ thời gian cứu chữa, đã qua đời.

Vốn dĩ cậu có thể sống sót, nhưng khi Kurd nhận được thông báo của con trai để ông ta sai người đi cứu Ivey, ông ta đã do dự. Ivey cùng Firth đã ký giấy kết hôn, chỉ là hôn lễ không thể cử hành bình thường mà thôi, dựa trên pháp luật mà nói, hai người họ đã là chồng chồng hợp pháp. Nếu Ivey tử vong ngoài ý muốn, tài sản đều sẽ thuộc về Firth.

Kurd nghĩ, so với việc luôn bị Ivey lấy tài sản ra uy hϊếp, chi bằng trực tiếp chiếm lấy, Firth còn có thể như nguyện cùng Kerika ở bên nhau, đối với gia đình Mooney mà nói là đẹp cả đôi đường. Vì thế ông ta cố ý kéo dài thời gian đi cứu Ivey, ở trên đường đưa tới bệnh viện, lại sai tài xế lái từ từ.

Ông ta trơ mắt nhìn Ivey chậm rãi chết đi, rồi thở một hơi nhẹ nhõm.

Cảnh Dương mở to mắt, nhìn hai người trên sân cỏ, nếu các người đã yêu nhau như vậy, vậy đời này tôi sẽ thành toàn cho các người, hy vọng các người đừng có hối hận.