Phùng Nhất ném đại một xấp giấy A4 về phía sau, một vài tờ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng xào xạc.
Công việc chết tiệt này, cô chẳng muốn làm thêm một ngày nào nữa.
Nhưng mấy bài trên trang web vẫn không thấy có khởi sắc gì, cô không thể tùy tiện nghỉ việc được, nếu không mỗi ngày đều phải uống gió Tây Bắc mất.
24 tuổi, đúng là độ tuổi khiến người ta mờ mịt.
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên, trên màn hình chợt hiển thị hai chữ “Phùng Khai”, Phùng Nhất nhất thời nhíu mày lại.
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống, nhanh chóng cầm điện thoại rồi ấn nút nghe. Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Phùng Nhất, tối nay con về nhà ăn cơm nhé. Dì cũng dẫn em trai tới đấy, trước kia con có về hay không cũng chẳng sao, nhưng hôm nay nhất định phải tới.”
Phùng Nhất cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng.
“Cả nhà các ông đoàn tụ là được rồi mà, cần một người ngoài như tôi tới xem kịch vui làm gì.”
“Tôi chẳng quan tâm cô nghĩ thế nào, tối nay lăn về đây cho tôi. Chỉ cần tối nay về ăn cơm, tôi cho cô hai mươi vạn.”
Đôi môi đỏ của Phùng Nhất khẽ nhếch, trên mặt lộ nụ cười châm chọc.
“Ông đúng là yêu con mụ kia chết đi sống lại rồi nhỉ, chả trách mẹ tôi bệnh nặng nằm viện mà ông cũng tình chàng ý thϊếp với mụ ta ở bên ngoài. Nếu ả ta quan trọng với ông như thế, ông cứ dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với tôi đi, đỡ khiến người phụ nữ kia nhìn thấy tôi rồi lại cảm thấy khó chịu.”
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên truyền đến một trận chửi bới.
Người phụ kia nữ diễn hay đấy, chỉ tiếc là hơi quá đà rồi!
Phùng Khai thật sự cho rằng người ông ta cưng chiều là tiểu bạch thỏ ư? Nếu tiểu bạch thỏ thật lòng lo lắng cho đứa con của vợ trước là cô, vậy sao lại có thể làm ra chuyện phá hoại gia đình người khác như thế?
----
Phùng Nhất thiếu tiền, cực kỳ cực kỳ thiếu tiền. Dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, hơn nữa còn có thể khiến ả ta khó chịu, dại gì mà không làm.
Cô trang điểm tỉ mỉ một phen, sau đó mặc một chiếc váy màu đen. Đôi môi đỏ diễm lệ, mái tóc xoăn bồng bềnh lượn sóng, từng chút từng chút nhẹ cọ bên má, càng tôn thêm vẻ quyến rũ cho đôi mắt đen nhánh kia.
Lúc cô đạp đôi giày cao gót xinh đẹp kia vào nhà, người phụ nữ kia và con trai bà ta vẫn chưa tới.
Phùng Khai cau mày cô, vừa mở miệng đã răn dạy một trận.
“Con nhìn con đi, ngồi kiểu gì đấy hả! Lát nữa dì tới rồi, hôm nay ba không cho phép con nói mấy câu không tôn trọng người khác như trước nữa!”
Phùng Nhất liếc người đàn ông kia một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Cãi nhau với ông ta, chẳng bằng cô chuyên chú gõ chữ còn hơn. Một trang đủ tình tiết cuối cùng cũng xong.
Phùng Khai còn muốn dạy dỗ con bé này thêm vài câu, lúc này liền nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền đến, ông ta vội vàng chạy ra mở cửa.
Một người phụ nữ hệt như bông hoa trắng bước tới, hừ, đàn ông dù già hay trẻ cũng chỉ thích mấy kiểu như này.
Cô chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, lúc này liền bị cậu thiếu niên đằng sau hấp dẫn.
Cậu chàng rất cao, chắc cũng phải 1m85. Khuôn mặt tinh xảo đến mức dường như không có thật, dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả cũng không quá.
Mà thứ khiến người ta bị cuốn vào không thể thoát ra nhất trên mặt cậu chính là đôi mắt phượng, tinh tế đến mức như được khắc ra. Cốt cách và tướng mạo đều vô cùng ưu việt, vừa nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ kinh diễm.
Ngoan ngoãn lễ phép, là dáng vẻ mà những cậu thiếu niên tuổi này nên có. Thực tế cậu cũng chỉ mới 18 tuổi, là sinh viên năm ba trường đại học Hoa Thanh tốt nhất ở Hoa Quốc. Cậu là thiên tài có chỉ số thông minh cao ngất, còn trẻ đã trở thành người phụ trách chính của phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia.
Tên của cậu cũng cực kỳ hay, Tần Thư Dương.
Sau khi soi mói một lượt, Phùng Nhất liền cúi đầu. Nếu đã là con trai của người phụ nữ kia, chắc cho hóa thân thành pháo hôi trong truyện của cô cũng không quá đâu nhỉ.
Phùng Khai cực kỳ nhiệt tình, nhanh chóng giới thiệu: “Lị Lị, cuối cùng em cũng tới rồi, Thư Dương cũng có mặt luôn. Mau vào ngồi đi nào, chị con biết hôm nay con đến nên về nhà một chuyến đấy.”