Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc

Chương 2: Tôi chơi cùng ông

Bà nội giận tím cả mặt, đem đũa đập xuống bàn cái bộp.

Bầu không khí vốn đang nhộn nhịp cũng theo tiếng vang mà khựng lại, tựa như bị thế lực siêu nhiên nào đó đóng băng.

Nụ cười treo trên mặt Tiêu Kiều cũng nhanh chóng cứng đờ, nơi khóe miệng vặn vẹo ra một độ cong trông vô cùng khó coi.

Cô ta cảm thấy bà nội là đang tức giận với mình.

Tiêu Kiều tự biết rằng, kể từ lúc bước chân vào ngôi nhà này đến nay, bà nội lúc nào cũng vô cùng chướng mắt cô ta. Thế nhưng cô ta vẫn là một kẻ hiểu chuyện, nhận thức bản thân là người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, cô ta đã sớm không xem trọng thể diện, cho nên vẫn luôn bày ra vẻ mặt dày mà lấy lòng người lớn, bà nội cũng không muốn đánh kẻ tươi cười, lâu dần cũng chấp nhận cô ta.

Rất ít khi thấy bà nội tức giận với cô như vậy.

Giọng Tiêu Kiều run rẩy: "Mẹ, sao lại không ăn nữa ạ? Có phải đồ ăn không vừa miệng không?"

Bà nội lạnh lẽo mà nói: "Sẵn có đủ người ở đây, hãy mở điện thoại lên mà nhìn vòng bạn bè cháu trai lớn của tôi một lần xem!"

Bà nội đã nói vậy, mọi người dĩ nhiên không thể trái ý, chỉ có Đinh Mẫn Sinh với Tiêu Kiều trông rất lúng túng, cả hai người họ đều đã bị Thiện Sơ chặn từ lâu, đành phải gạt bỏ mặt mũi, mượn điện thoại của một người họ hàng mà xem thử.

Bà nội thấy thế, hừ lạnh một tiếng.

Mấy người họ hàng nhìn vòng bạn bè xong, vẻ mặt kinh ngạc.

Dù sao ở đây cũng có nhiều người từng cho con đi du học, tất nhiên cũng có chút kinh nghiệm trong việc này: Con cái xuất ngoại sống trong kí túc xá gia đình, ít nhiều gì cũng thường được tá túc cùng một gia đình có điều kiện khá tốt. Ngoại trừ xuất ngoại theo diện thiện nguyện mới có khả năng gặp phải những người giám hộ điều kiện khó khăn. Chưa kể dựa trên gia cảnh nhà họ Đinh, làm sao có thể để con cái gặp phải tình trạng thế này.

Đinh Mẫn Sinh biết được tình hình của Thiện Sơ, mặt mũi tối sầm.

So với việc "con trai lăn lộn khổ cực ở Anh", ông ta để ý chuyện "mất mặt trước gia đình họ hàng" hơn.

Tất nhiên Đinh Mẫn Sinh sẽ không cảm thấy ông ta là một người ba không làm tròn bổn phận, lập tức đổ mọi sự tức giận lên người người vợ mới cưới: "Cô sắp xếp thế này là sao? Coi như Tiểu Sơ không phải đứa con do cô mang nặng đẻ đau, cô cũng không thể đối đãi với nó như thế! Tiêu Kiều, tôi thật sự quá thất vọng về cô!"

Nếu Tiêu Kiều đã dám làm, chắc chắn cô ta cũng phải chừa lại đường lui cho mình. Cô ta lập tức khóc đến hai mắt đỏ hoe: "Làm sao mà em nỡ ngược đãi thằng bé? Trái tim em phút nào cũng như treo trên người con! Em chỉ là nghe theo người mai mối nói rằng gia đình kia gốc Hoa, biết nói tiếng Trung, lại là một người phụ nữ có trái tim yêu thương, sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Sơ, em mới để cho thằng bé đến đấy...Nào ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy?"

Đinh Mẫn Sinh không tin: "Cô không biết? Không biết mà còn không kiểm tra cho kĩ vào hay sao?"

"Em đã nghĩ đến việc kiểm tra mà, nhưng em thật sự không giỏi tiếng Anh, có chút ngu ngốc...Hơn nữa anh cũng biết mà, Tiểu Sơ, thằng bé rất bài xích em. Con vừa mới ra nước ngoài, em đã gửi tin nhắn xem thằng bé có thích ứng được không, mới phát hiện đã bị chặn số...Huhu...Em không còn cách nào đành phải lấy thông tin liên lạc của Lý Ny từ phía người mai mối. Mỗi tuần đều trò chuyện cùng Lý Ny, hỏi thăm tình hình. Cô ấy bảo hai người ở chung rất hòa thuận. Nên em mới tin...Ai mà ngờ..." Tiêu Kiều nước mắt cá sấu, cầm khăn lụa chấm chấm vài cái "Thảo nào người ta vẫn hay nói làm mẹ kế trăm ngàn việc khó xử!"

Đinh Mẫn Sinh nhìn thấy vợ cả mặt đầy nước mắt, cũng nguôi giận phân nửa, nghĩ lại cả mình lẫn vợ đều bị Thiện Sơ chặn liên lạc, liền sinh ra ảo não trong lòng: "Thằng bé kia cũng thật là!"

Họ hàng đứng một bên cũng bắt đầu ba phải, nói: "Làm gì có ai lường trước được việc này đâu mà! Thời buổi này mấy người mai mối lừa lọc nhiều vô số! Cần phải cảnh giác hơn mới được!"

Bà nội lại vỗ bàn một cái, cười lạnh nói: "Đâu phải chỉ có người mai mối thiếu tin cậy? Đến người lớn trong nhà còn không đáng tin đấy thôi!"

Tiêu Kiều và Đinh Mẫn Sinh bị nói đến xấu hổ.

Đinh Mẫn Sinh xanh cả mặt mà nói: "Mẹ, chuyện này...tình huống này..."

Dù sao thì bà cũng sẽ không trách mắng con trai mình trước mặt mọi người, liền trút cơn giận lên người Tiêu Kiều: "Không phải chính cô vừa khoe một tay thu xếp cho Tiểu Sơ ra nước ngoài hay sao? Thì ra đây là cách cô sắp xếp đấy à?"

Tiêu Kiều biết rõ trước mặt bà nội nói gì cũng thành sai, chỉ có thể xin lỗi liên tục, còn tự nhận "Là do lỗi của con."

Bà nội nói tiếp: "Ban nãy nghe cô nói Tiểu Sơ được nhận học bổng, không cần tốn nhiều tiền...Có phải ý của cô là cô không đưa tiền sinh hoạt cho thằng bé đúng không?"

Tiêu Kiều sợ xanh mặt, len lén liếc Đinh Mẫn Sinh một cái.

Thì ra, cả Tiêu Kiều và Đinh Mẫn Sinh đều thống nhất với nhau một chuyện.

Lúc Thiện Sơ xuất ngoại đã náo loạn với Đinh Mẫn Sinh một trận. Trong cơn tức giận, Đinh Mẫn Sinh nói: "Mày ăn uống, sinh sống ở nhà của ba mày, có tư cách gì mà dám cáu kỉnh với ba?"

Thiện Sơ tức giận: "Tôi còn có học bổng, không cần đồng tiền dơ bẩn của mấy người!" Nói rồi cậu liền chặn liên lạc với Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều.

Đinh Mẫn Sinh tức muốn chết, Tiêu Kiều nhân cơ hội thủ thỉ bên tai: "Em có mấy lời muốn nói, không biết làm mẹ kế có nên nói ra hay không..."

Đinh Mẫn Sinh liền hỏi: "Em có ý kiến gì? Cứ việc nói, em đã gả cho anh thì cũng là mẹ của nó, có gì mà không thể nói chứ."

Tiêu Kiều nói ngay: "Có lẽ đứa nhỏ này được yêu chiều liền sinh hư, chiều chuộng một chút thì cũng tốt thôi, nhưng loại chuyện không xem người lớn ra gì thế này thì vẫn nên sửa đổi."

Lời này hoàn toàn đánh vào tâm Đinh Mẫn Sinh, ông ta vội vàng hỏi: "Thế em có giải pháp gì sao?"

Tiêu Kiều nói: "Thằng bé là đại thiếu gia, ăn sung mặc sướиɠ đã quen rồi thì làm sao mà sống dựa vào học bổng mãi được! Em nói anh nghe, chi bằng mình nhân lúc này, cắt bớt tiền tiêu vặt của con đi. Đến khi nó biết sai thì sẽ cúi đầu nhận lỗi ngay, lúc đấy anh dạy bảo con mới chịu nghe lời."

Đinh Mẫn Sinh vừa nghe xong đã động lòng, lại ngại mặt mũi nên không muốn đồng ý ngay, giả bộ do dự nói: "Việc này không được đâu? Một mình nó ở nơi đất khách quê người mà chúng ta còn không gửi tiền tiêu vặt cho nó...?"

"Chỉ là không cho tiền tiêu vặt mà thôi" Tiêu Kiều đi guốc trong bụng Đinh Mẫn Sinh, cô ta thừa cơ nói tiếp "Sinh hoạt của thằng bé không gặp vấn đề gì. Học phí đã có học bổng chi trả, hơn nữa ở cùng người giám hộ cũng đã được bao ăn bao ở, còn cần dùng tiền vào việc gì chứ? Con cái nhà người ta không phải cũng đều như vậy sao?"

Đinh Mẫn Sinh càng nghe càng yên tâm: "Cũng đúng! Nên để cho nó học hỏi thêm kinh nghiệm. Nếu không thằng bé này có phúc mà không biết hưởng!"

Nói cách khác, cả Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều đều thống nhất việc không cho Thiện Sơ tiền tiêu vặt.

Đây cũng là kế sách khôn ngoan của Tiêu Kiều, dựa vào thân phận mẹ kế của cô ta thì không thể tự tiện quyết định, chỉ có thể đâm chọt cho chồng ra tay. Cho dù có bị phát hiện ra, cô ta cũng có thể đội cái nồi này lên đầu Đinh Mẫn Sinh một cách thuận lợi.

Đinh Mẫn Sinh cũng chủ động nhận trách nhiệm, hơi nhíu mày nói với bà nội: "Thật ra vẫn có phí sinh hoạt, nhưng mà con sợ nó còn bé tiêu xài lung tung nên gửi hết cho chủ kí túc --"

"Là cái kí túc xá gia đình không cho cháu tôi ăn no đấy à!?" Giọng bà nội vang như tiếng chuông.

Đinh Mẫn Sinh cạn lời.

Bà nội đập bàn một cái, cả đĩa đầu cá hấp tiêu rung lên ba hồi: "Trách sao người ta thường bảo, có mẹ kế là có ngay cha dượng!"

Đinh Mẫn Sinh không dám bao biện, chỉ biết nhận lỗi.

Tiêu Kiều khóc sướt mướt, hai đứa bé bên cạnh cũng khóc òa lên, chạy đến bên chân bà nội, nức nở: "Huhu...bà, bà ơi...bà nội đừng mắng ba mẹ nữa mà..."

Không thể không nói, thế hệ trước quả thật rất kính già yêu trẻ.

Bà nội đau lòng Thiện Sơ, đồng thời cũng đau lòng hai đứa trẻ mà Tiêu Kiều sinh ra, nhìn hai đứa cháu khóc lóc cầu xin, bà liền mềm lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông tha cho Tiêu Kiều, chỉ cảnh cáo: "Từ giờ về sau, tuần nào tôi cũng sẽ gọi điện cho Tiểu Sơ, thăm hỏi tình hình của nó, mấy người không xót cháu tôi, tôi xót!"

Tâm trạng Tiêu Kiều căng thẳng, ngoài miệng liên tục đáp ứng: "Mẹ nói gì vậy ạ? Sao chúng con có thể không yêu thương con cái chứ?"

Tiêu Kiều và Đinh Mẫn Sinh vẫn luôn mượn cái cớ "Bị Thiện Sơ chặn liên lạc" để không chủ động liên lạc với Thiện Sơ. Nhưng lòng bà nội sáng tỏ như gương: "Chặn thì làm sao? Tay buôn hàng giả hay kẻ lừa đảo còn biết đường đổi số điện thoại! Anh chị đối xử với con cái còn không có tâm bằng mấy tên lừa đảo!"

Đinh Mẫn Sinh mặt mày âm u, dùng điện thoại của thư ký gọi cho Thiện Sơ một cuộc, chủ động gửi tiền tiêu vặt cho cậu.

Một kiếp trước, Thiện Sơ kiên quyết không thèm tiêu tiền của Đinh Mẫn Sinh, kiên cường chống đỡ, kết quả thiếu chút nữa đã bị dằn vặt gần chết.

Hiện tại, Thiện Sơ đã thay đổi suy nghĩ: Đây không phải là cậu vòi tiền Đinh Mẫn Sinh mà là do Đinh Mẫn Sinh vốn nợ cậu.

"Tiền tiêu vặt này là sao?" Thiện Sơ nói "Tháng nào tôi cũng phải xin tiền ba à?"

Đinh Mẫn Sinh nghe cách Thiện Sơ nói chuyện liền cảm thấy khó chịu: "Nít ranh mà nói năng thế đấy?"

Thiện Sơ vốn nằm lòng kĩ thuật trà xanh, muốn cậu bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, khiến Đinh Mẫn Sinh rộng rãi vung tiền quả thật không khó. Chỉ là Thiện Sơ có thể dịu dàng với bất kì ai, ngoại trừ Đinh Mẫn Sinh.

Mẹ Thiện vừa qua đời được nửa năm, Đinh Mẫn Sinh đã vội vã đưa vợ bé về nhà, không chỉ vậy cô ta còn dắt theo một bé gái mười ba tuổi và đứa con trai 10 tuổi đến -- Ý gì đây? Đinh Mẫn Sinh kết hôn với mẹ Thiện chỉ mới mười bảy năm!

Kể từ khi biết được ngọn ngành mọi chuyện, Thiện Sơ chưa bao giờ cho Đinh Mẫn Sinh sắc mặt tốt.

"Lúc nào mà ba chả bận. Tìm ba đòi tiền lại còn phải hẹn trước với thư kí. Phiền phức." Thiện Sơ dùng giọng điệu đại thiếu gia được nuông chiều nói, "Thế này đi, ba cứ chuyển hẳn cho tôi tiền tiêu trong một năm, một triệu chắc đủ đấy."

Đinh Mẫn Sinh không quá tình nguyện nói: "Con còn nhỏ, một lúc cầm nhiều tiền như thế sẽ tiêu xài lung tung."

Thiện Sơ thấy buồn cười: "Tiền này tôi không xài, chẳng lẽ lại để cho vợ bé với mấy đứa con hoang của ba à?"

Tuy rằng Thiện Sơ không cho Đinh Mẫn Sinh sắc mặt tốt nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho con đường trà xanh của cậu.

Cái gọi là nghệ thuật trà xanh, cũng không phải muốn tất cả phục tùng.

Dùng đạo đức nhân nghĩa, luân lý gia đình mà thao túng, để nghệ nhân nấu trà vẫn giữ được lòng khoan dung ---

Thiện Sơ dùng âm thanh thiếu niên hậm hực nói: "Biết ngay mà! Chẳng trách người ta bảo em trai và em gái mới đúng là họ Đinh, còn thân thiết hơn so với kẻ họ Thiện là tôi..."

"Ai dám nói với con mấy thứ chó má đấy!" Đinh Mẫn Sinh giận nổi cả gân xanh: Đứa nào mà lại nói mấy lời không sạch sẽ, sai sự thật như thế!

Thiện Sơ vốn không mang họ Đinh mà theo họ Mẹ là Thiện.

Tổ tiên nhà họ Thiện sung túc, giàu có, hiện tại cũng không kém hơn là bao, đáng tiếc thay con cháu ít ỏi, hiếm có con nối dõi, đến đời trước cũng chỉ còn mẹ Thiện là con gái duy nhất. Thế nên nhà họ Thiện liền kén rể là Đinh Mẫn Sinh, mà khi mẹ Thiện sinh xong, em bé cũng tự nhiên mà mang họ Thiện.

Không ai ngờ, Đinh Mẫn Sinh luôn tỏ ra hiểu chuyện, ôn nhu chăm sóc vợ lại là một tên chạn vương ở rể ôm ấp tâm tư "há miệng chờ sung". Sau cái chết của ba mẹ vợ, Đinh Mẫn Sinh càng không kiêng kị chút nào.

Đinh Mẫn Sinh vẫn luôn đem chuyện con trai không theo họ mình để trong lòng. Hơn nữa, dòng họ của Thiện Sơ luôn nhắc nhở ông ta về quá khứ bám váy nhà vợ mà phất lên --- Đó là một loại sỉ nhục đối với một "doanh nhân thành đạt" như ông ta.

Chưa kể, Đinh Mẫn Sinh cảm thấy con trai với con gái bé bỏng đã phải chịu nhiều thiệt thòi --- Thiện Sơ là thiếu gia được nuôi lớn trong nhung lụa, mà con gái cùng con trai nhỏ chỉ có thể nuôi lén lút ngoài kia, vô cùng ấm ức. Thế nên, Đinh Mẫn Sinh vẫn luôn thiên vị hai đứa con này. Thậm chí ông ta còn nảy sinh ý định để lại gia sản cho đứa con trai mới mười tuổi của mình.

Mà ý nghĩ này chắc chắn không thể công khai được.

Đinh Mẫn Sinh liên tục chối: "Ba tuyệt đối không nghĩ như vậy, thằng nhóc ngốc nhà con đừng suốt ngày nghe lời người ta nói lung tung."

Thiện - bên ngoài non nớt, bên trong già đời - Sơ đã sớm nhìn thấu tâm lý của Đinh Mẫn Sinh, âm thầm khinh thường: Trước mặt cáo mà giở trò đùa cợt sao? Để rồi xem tôi chọc ông tức chết luôn, lão già ngu ngốc.