Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 27: Thiên kim tiểu thư bị tài tử vứt bỏ (2)

(2)

Hiện tại tới ngày tổng tuyển cử cũng không còn bao lâu, Vu Yên bị dì lôi ra ngoài mua thêm trang sức và son phấn, nói lần này tú nữ đều là người tư sắc không tầm thường, nhất định cô phải diễm áp hoa thơm cỏ lạ mới được.

Trên đường phố đông người, Vu Yên bị dì lôi kéo từ cửa hàng may vá này sang cửa hàng trang sức kia, đến khi trong tay Tiểu Lâm đã chất đầy đồ vật, hứng thú dạo phố của dì còn chưa tận.

"Dì nói cho con nghe, cô nương trẻ tuổi nên trang điểm diễm lệ một chút, con đừng xem những cô nương đó đều trang điểm xiêm y thuần tịnh mà làm theo, hôm nay dì nhất định phải đem con trang điểm thật đẹp một phen." Trương thị cười tủm tỉm lôi kéo tay cô đi ở phía trước.

Vu Yên phối hợp cười một cái, phụ thân nguyên chủ là thanh quan, chỉ là một tri huyện, lần này vào kinh cô cũng không mang bao nhiêu tiền, đặc biệt là giá cả nơi kinh thành đắt muốn hù chết người, tuy rằng dì không để cô tiêu tiền, Vu Yên vẫn là cảm thấy thật ngượng ngùng.

"Như vậy hẳn là đủ rồi đi? Ngày đó nếu con tiến cung, chỉ sợ xiêm y này cũng không dùng được." Vu Yên nhịn không được nói.

Nghe vậy, Trương thị cũng ngưng mi suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, bất quá trang sức của Quân Bảo các phía trước chính là nổi tiếng kinh thành, chúng ta lại đi nhìn xem."

Vu Yên: "......"

Cho nên đi dạo phố vĩnh viễn đều là nữ nhân thiên tính sao?

Vu Yên hôm nay ra ngoài mà không mang theo mạng che mặt, người đi lại trên đường phố thỉnh thoảng sôi nổi nhìn nữ tử tư dung hoa lệ kia, mấy ngày gần đây chuẩn bị diễn ra tổng tuyển cử kinh thành xuất hiện không ít thiên kim tiểu thư từ xa đến, nhưng nữ tử tư sắc xuất chúng như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Phía chân trời vô biên, thanh phong từ từ, nhìn một mảnh phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ, Hách Liên Tuyên đứng ở phía trước cửa sổ lẳng lặng nhìn chân trời nổi lềnh bềnh mây trắng, thần sắc bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Vương gia, bên kia Thái Hậu lại phái người tới."

Người hầu phía sau nghiêm túc cúi đầu, nam tử thần sắc bất biến, ánh mắt không một tia dao động, "Nói bổn vương thân thể không khoẻ, không nên gặp người."

"Nhưng...... Thái Hậu nương nương có thành ý như thế, ngài thật sự không tính toán suy xét một chút sao?" Người hầu tựa hồ có chút do dự.

Trên đường dòng người kích động, tiếng chào hàng của con buôn vang lên không dứt, Hách Liên Tuyên một tay đáp ở phía trước cửa sổ quét mắt phía Đông hoàng thành, ánh mắt sâu thẳm một mảnh, "Bổn vương trúng độc, bà ấy hẳn cũng đã biết được, cứ nói vậy đi."

Nói xong, hắn ánh mắt đảo qua, trong đám người xuất hiện một hình bóng quen thuộc, cho nên thần sắc biến đổi, bình tĩnh nhìn thân ảnh màu lam lẫn trong đám đông.

"Nhưng...... Vương...... Vương gia!" Người hầu còn muốn nói cái gì, lại chỉ có thể nhìn nhà mình Vương gia nhanh chóng ra khỏi phòng, giống như có việc gấp.

——

Quân Bảo các là cửa hàng trang sức đệ nhất kinh thành, giá cả cũng là không tầm thường, tùy tiện một kiện trang sức, cũng có thể làm cô táng gia bại sản, Vu Yên thầm than kinh thành quả nhiên giá hàng cao, bất quá dượng tựa hồ đưa cho dì rất nhiều tiền tiêu vặt, cho nên dì một hai phải chọn cho cô một kiện trang sức mới chịu rời đi.

"Yên nhi, con xem cây trâm cánh bướm tơ vàng này như thế nào?" Trương thị hứng thú bừng bừng cầm một cây trâm ở trước mặt cô khoa tay múa chân.

Tuy rằng đắt tiền, nhưng đồ vật trong tiệm đích xác so với những cửa hàng hác đều tốt hơn, thủ công cũng tinh tế, nhìn dì đưa qua cây trâm, Vu Yên tự nhiên là gật gật đầu.

"Tiểu thư thiên tư quốc sắc, tự nhiên là mang cái gì cũng rất xinh đẹp." Chưởng quầy nhiệt tình hen ngợi, xem tư sắc vị tiểu thư này, hắn biết cô nương này ngày sau nhất định không phải người bình thường.

Có lẽ là nghe chưởng quầy khen khiến bà rất vui vẻ, Trương thị cũng cười đem cây trâm kia đưa cho chưởng quầy, "Vậy phiền toái chưởng quầy gói lại cho ta."

"Chờ một lát." Chưởng quầy lập tức cười đi hướng quầy sau.

"Cây trâm này không tồi."

Giọng nói của dịu dàng của nữ tử làm bước chân chưởng quầy dừng lại, nhìn thấy người tới là ai thì lập tức cung kính cúi đầu, "Nhà kho còn có trữ hàng, Lục phu nhân nếu thích, tiểu nhân lập tức cho người đưa đến.

Chưởng quầy vừa dứt lời, nữ tử váy dài xanh biếc thêu họa tiết cười nhạt, quay đầu nhìn sang nam tử bên cạnh mình, "Tướng công cảm thấy ntn?"

Nam tử kia bộ dáng đoan chính trắng trẻo, cả người tản ra dáng vẻ thư sinh, nghe vậy cũng cười một cái, ánh mắt ôn hòa, "Nương tử mang cái gì cũng tốt."

Không biết này có tính là oan gia ngõ hẹp hay không, nhìn cầm thú áo mũ chỉnh tề kia, Vu Yên thầm than kinh thành lớn như vậy, cư nhiên vẫn chạm mặt nhau.

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của cô, nam tử cũng thuận thế nhìn lại, đương bốn mắt nhìn nhau, thần sắc hắn tức khắc biến đổi, liền như vậy nhìn chằm chằm vào nữ tử tư dung tuyệt sắc.

Chú ý tới hắn thất thố, nữ tử cũng hướng bên kia nhìn lại, nhìn thấy Vu Yên thì trong mắt lập tức hiện lên một tia ghen ghét, liền nắm chặt cánh tay nam tử, ôn nhu nói: "Tướng công, ta mệt rồi, chúng ta hồi phủ đi."

"Cô nương, đây là đồ của ngài."

Người chạy vặt trong tiệm đưa lên một chiếc hộp hồng được gói ghém cẩn thận. Thấy vậy, Trương thị cũng đi qua bên kia trả tiền, Vu Yên không để ý Lục Chí An nữa.

Đợi Trương thị trả tiền xong, hai người đồng thời đi ra ngoài.

Đợi cô đi qua, Lục Chí An không khỏi nhíu mày, "Vì sao ngươi lại ở đây?"

Ngữ khí đầy lạnh nhạt, nếu không phải cùng một khuôn mặt, Lục Chí An hoài nghi người hắn nhìn thấy lúc này căn bản không phải là người kia.

Dứt lời, có lẽ là không nghĩ tới hai người quen biết nhau, lòng bàn tay Tô Uyển không khỏi căng thẳng, tò mò hỏi: "Tướng công, chàng quen sao?"

Lùi bước chân, Vu Yên quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười với hai người trước mắt, "Sợ là công tử nhận nhầm người rồi, chúng ta tựa hồ chưa bao giờ gặp qua."

Nói xong, cô liền lôi dì Trương đi khỏi cửa tiện, mà Tiểu Lâm bên cạnh bộ dáng muốn nói lại thôi, rõ ràng đây chính là Lục công tử nha, vì sao tiểu thư lại nói là không quen biết!

Nhìn phương hướng nàng rời đi, Lục Chí An trong mắt hiện lên một tia tàn nhận, hắn chắc chắn nữ tử kia chính là Vu Yên.

Chỉ là vì sao nàng lại đến kinh thành?

Không được, tuyệt đối không thể lưu lại nàng, bằng không hậu quả hắn cũng không dám tưởng tượng!

Ra khỏi cửa hàng trang sức, Trương thị không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Hai người vừa rồi y phục trang sức không tầm thường, nhất định không phải người thường, vì sao bọn họ giống như quen biết con vậy?"

Trên đường toàn là những âm thanh hỗn tạp, Vu Yên hơi hơi mỉm cười, nhìn dì, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Dì cũng nói bọn họ không phải người bình thường, con vừa mới tới kinh thành, sao có thể quen biết với bọn họ chứ?"

Nói xong, tức khắc cô lại cảm thấy cánh tay đột nhiên bị người cầm lấy, khiến cho Vu Yên không khỏi cau mày, quay đầu nhìn lại, chợt đối mặt với một gương mặt quen thuộc.

Quả nhiên là nàng!

Hách Liên Tuyên trên mặt vui vẻ, có lẽ là chú ý hành vi của chính mình có chút thất lễ, hắn lập tức buông ra, cười cười nhìn nữ tử trước mắt, người làm hắn nhớ mãi không quên, "Ngày đó đa tạ cô nương cứu giúp, không nghĩ hôm nay lại có duyên gặp mặt."

Vu Yên: "......"

Hôm nay là như thế nào, ra đường toàn gặp phải người quen!

"Tiểu thư! Hắn là......" Tiểu Lâm nhìn thấy đối phương trên mặt cũng là cả kinh.

"Yên nhi...... Đây là bằng hữu của con?" Ánh mắt sắc bén của Trương thị đảo qua ngọc bội bên hông đối phương, trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng vân đạm phong khinh.

Lấy lại tinh thần, Vu Yên không khỏi hơi hơi gật đầu, nhàn nhạt cười nói: "Công tử không cần để trong lòng chuyện này, lại nói tiếp công tử không trách ta đã là tốt rồi, ngày ấy ta không biết công tử trúng độc gì, lại không thể đem công tử đi tìm đại phu, đây cũng là ta có lỗi."

Nhìn thấy đối phương còn sống, Vu Yên cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu là ngược lại thì trong lòng nhiều ít cũng sẽ có điểm không thoải mái.

Nữ tử trước mắt vẫn một thân y phục màu lam vãn sa, khuôn mặt tú lệ vô song, một đôi mắt thanh triệt trong vắt hoàn toàn tương xứng với ký ức ngày hôm ấy, tuy lúc trước chỉ nhìn được một hình dáng mơ hồ, nhưng Hách Liên Tuyên vẫn cảm thấy trong lòng có khúc mắc, gặp qua vô số mỹ nhân, hắn không biết vì sao bóng dáng của nàng luôn bất tri bất giác hiện ra trong đầu mình.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi tay vòng ra sau lưng, hơi cúi người, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người nàng, "Cô nương cũng đã làm việc trong khả năng cho phép, tại hạ rất cảm kích, cô nương không cần chú ý."

Tốt xấu gì bọn họ cũng đang ở trên đường cái, nhiều người như vậy, Vu Yên nhiều ít có điểm không được tự nhiên, mà Tiểu Lâm như cũ si ngốc nhìn đối phương, nàng cảm thấy thế giới xem mặt mà bắt hình dong này quả nhiên càng ngày càng hung tàn.

"Công tử đem ta nói tốt như vậy, bất quá là nha hoàn của ta muốn cứu công tử mà thôi, cái công này ta cũng không dám nhận thừa." Vu Yên không khỏi nhìn Tiểu Lâm đang đứng sau, chuyện cô nói cũng là sự thật, vốn chính là Tiểu Lâm muốn cứu người, cho nên cô thuận theo ý Tiểu Lâm.

Bất quá ở trong mắt Hách Liên Tuyên, nữ tử thẳng thắn thành khẩn như thế có thể nói là thưa thớt đến cực điểm, không đợi hắn nói tiếp, người trước mắt lại đột nhiên lui ra phía sau một bước, "Ta còn có việc, cáo từ trước."

Trương thị còn ở nơi đó sững sờ, để Vu Yên kéo mình đi, bà nghe ông nhà nói qua, loại ngọc bội long văn này chính là hoàng thất mới có thể đeo!

Hách Liên Tuyên cũng không có giữ nàng lại, nhìn thân ảnh màu lam nhạt chậm rãi biến mất ở trong đám người, người hầu phía sau cũng đột nhiên đuổi theo, vẻ mặt tò mò nhìn về phương hướng Vu Yên, "Chủ tử, ngài đây là?"

Thẳng đến khi đạo thân ảnh kia hoàn toàn biến mất không thấy, Hách Liên Tuyên mới dần dần lấy lại tinh thần, thanh âm trầm thấp, "Ngươi đi tra xem, đây là tiểu thư nhà ai."