"Cậu ta có yêu cô không?"
Lắc đầu.
"Tôi không biết, tất cả bạn bè của tôi đều nói, anh ấy yêu tiền của tôi hơn."
"Ngay cả khi cô nhìn thấy ảnh giường chiếu của cậu ta với người khác, cô vẫn yêu cậu ta?"
Gật đầu.
"Vì vậy, cô vì yêu sinh hận nên đã dự mưu gϊếŧ hại nạn nhân?"
Tô Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, không biết nên biện minh như thế nào.
"Cô có thuốc ngủ, cốc nước trong phòng nạn nhân có lượng thuốc ngủ quá liều và cô đã từng tới phòng của nạn nhân."
Tô Ninh im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
"Vào tối ngày 12, tôi và bạn trai đi qua một góc cua và đυ.ng phải Chu Minh và Lan Khả Khả. Chúng tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Chu Minh nói rằng khóa cửa phòng vợ anh ta đã bị hỏng và vợ anh ta không biết chuyện này. Vì vậy, tôi đợi đến nửa đêm, đợi đến lúc bạn trai tôi ngủ say sau khi uống thuốc ngủ thì tôi len lén lẻn vào phòng của nạn nhân. Lúc đó là khoảng 0 giờ 30 phút, trong phòng không có ai nên tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong cốc nước đó. Bởi vì quá sợ hãi nên sau khi ở đó không được bao lâu tôi đã chạy ra khỏi phòng.”
Cổ Kỳ gật đầu.
Tô Ninh nói thêm: "Là tôi bỏ thuốc ngủ, đúng vậy. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi gϊếŧ người, nạn nhân cũng không uống cốc nước đó."
“Không uống nước, không có nghĩa là cô đã không đánh vào phần bụng của cô ấy.” Cổ Kỳ nói.
Tô Ninh: "Tôi không làm việc đó!"
"Bằng chứng đâu?"
Cô ấy không thể trả lời.
Cổ Kỳ dùng bút gõ nhẹ lên bàn, ngữ điệu thờ ơ hỏi: "Tôi có một câu hỏi, nếu bạn trai của cô ai cũng có thể thì tại sao cậu ta không thuê chung phòng với cô?"
Tô Ninh: "Tôi biết rằng cuộc sống riêng tư của anh ấy rất lộn xộn và anh ấy cũng đã làm chuyện đó với rất nhiều bạn nữ trong trường. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi cũng bình thường như những cô gái đó, đều tùy tiện như nhau."
Về mặt logic có thể chấp nhận được.
"Hơn nữa..." Tô Ninh tiếp tục nói thêm: "Có lần anh ấy ôm tôi và khóc trong lặng lẽ, anh ấy nói rằng anh ấy rất bẩn và không muốn làm bẩn tôi."
"Cậu ta ôm cô khóc?"
Tô Ninh hít sâu một hơi, dáng vẻ rất khó chịu: "Người phụ nữ kia đã tàn phá thân thể của anh ấy. Anh ấy đã từng phải nhập viện, việc đại tiện tiểu tiện gần như không thể kiểm soát được."
Cổ Kỳ híp mắt, tình tiết vụ án xem ra đã có manh mối rồi. Không phải là Lý Tuấn Nam không có động cơ gϊếŧ người...
Sau khi thả Tô Ninh đi, Cổ Kỳ lại hẹn gặp Lý Tuấn Nam lần nữa, vị hot boy trường học với đôi mắt hạnh dịu dàng và vô hại.
"Cậu nói cậu và nạn nhân không có mâu thuẫn. Nhưng Tô Ninh đã nói với tôi rằng nạn nhân đã gây ra tổn thương cho cậu và khiến cậu phải nhập viện."
Nam sinh cười giễu cợt và tiến lại gần Cổ Kỳ, gương mặt đẹp trai kề sát lại gần khuôn mặt trắng nõn của chị gái cảnh sát.
"Chị chưa từng yêu sao?"
Nam sinh nhếch khóe miệng, vẻ mặt mang nụ cười xấu xa nhìn chằm chằm vào chị gái cảnh sát: "Có đôi khi chơi những chuyện hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, quả thực sẽ phải nhập viện. Nếu như chị cũng thích, lần sau tôi sẽ chơi với chị."
Cổ Kỳ: "..."
Không biết tại sao, mỗi lần Cổ Kỳ thẩm vấn nam sinh này thì đều có xúc động muốn hút thuốc.
“Sau lần nhập viện đó, cậu còn lui tới với nạn nhân nữa không?” Cổ Kỳ phớt lờ những lời cậu ta vừa nói.
Hot boy: "Có chứ! Tôi cũng không hận cô ấy, hơn nữa cô ấy còn cho tôi hai trăm ngàn tệ."
“Thích bị ngược đãi đúng không?” Cổ Kỳ cười khẽ.
Nam sinh cũng nở nụ cười: "Nếu như là cùng với chị gái thì tôi thích được yêu."
"..."