Cổ Kỳ: "Tại sao lại ở trong phòng của cậu ta lâu như vậy?"
Tô Ninh cúi đầu: "Tôi kiểm tra điện thoại di động của anh ấy, tôi nghi ngờ anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ với một cô gái ở trong trường của chúng tôi."
Cổ Kỳ: "Mấy giờ cậu ấy ngủ?"
Tô Ninh: "Ngủ lúc 0h30."
"Cô đã tìm được bằng chứng về việc nɠɵạı ŧìиɧ của cậu ấy chưa?"
"Không có."
"Vậy là cô đã xem điện thoại của cậu ấy trong hai tiếng rưỡi nhưng không tìm thấy bằng chứng nào? Cô vừa ngủ gật vừa kiểm tra điện thoại của cậu ấy? Điều này hơi vô lý nhỉ."
Mặt cô ấy đỏ ửng lên, không thể nói nên lời.
Vậy là cô ấy đã nói dối.
Nếu thời gian này cô ấy không ở trong phòng của cậu ta thì bằng chứng ngoại phạm của Lý Tuấn Nam không có giá trị và cậu ta cũng có đủ thời gian để gây án.
Cổ Kỳ nhìn về phía Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Lạc Thiên Dịch hiểu ý, đứng dậy cùng Cổ Kỳ đi đến bên cửa sổ, cả hai nói chuyện riêng với nhau.
Bị nghi ngờ là kẻ gϊếŧ người, thiếu niên hiểu chuyện cũng không vội vàng, ánh mắt đã nhìn thẳng vào Cổ Kỳ, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp dịu dàng nhìn mọi người.
"Chị cảnh sát, tìm tôi có việc gì?"
Anh ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, đường nét trên khuôn mặt được ánh nến phát họa vô cùng tuấn tú.
"Tại sao trên tay cậu lại có vết cắn?" Cổ Kỳ hỏi.
Chàng trai cười nhẹ: "Tôi tự cắn mình, chị đau lòng?"
Cổ Kỳ: "..."
Tô Ninh nên tìm được bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của cậu ta, người này gặp ai sẽ tán tỉnh người đó.
"Vì sao lại tự cắn mình?"
"Chắc chị cũng đoán được bạn gái của tôi không ở trong phòng của tôi sau 0h30, cô ấy nói dối, sau khi tôi uống thuốc ngủ xong, có thể là thuốc chưa đủ đô nên tôi thức dậy vào khoảng hơn ba giờ, sau đó lên cơn động kinh, để tránh cắn lưỡi, tôi đã cắn vào tay của chính mình."
Đó là một lý do hoàn hảo.
"Cậu mắc bệnh động kinh?"
"Chị cảnh sát có thể xem qua hành lý của tôi, tôi có mang theo thuốc động kinh."
"Ngay cả khi cậu có thuốc động kinh, nó cũng không chứng minh là cậu thực sự bị bệnh." Cổ Kỳ nói.
Cậu nam sinh đại học nhún vai nói: "Tôi đã nói hết những gì chị hỏi, nếu chị không tin thì tôi cũng không có cách nào."
Cổ Kỳ nhìn chằm chằm cậu ta một lúc rồi gật đầu: "Cậu có thể trở về."
Đợi một lúc sau, chàng trai cũng không chịu rời đi.
Cổ Kỳ nhướng mày: "Còn việc gì?"
"Chị."
"Hả?"
"Động kinh là bệnh di truyền, nhưng không phải là một trăm phần trăm di truyền, vì vậy... tôi có thể thích chị không? Tôi muốn ở bên cạnh chị."
Cổ Kỳ sửng sốt, nhìn em trai trước mặt, đôi mắt hạnh sáng ngời, lời nói của cậu ta thật giả lẫn lộn.
Vậy con người của Lý Tuấn Nam là như thế nào?
Bạn gái của cậu ta vẫn còn đang ở trong phòng mà? Thực sự cậu ta quá đào hoa.
"Cậu đã có bạn gái." Cổ Kỳ nhắc nhở.
Nam sinh giải thích: "Chị cũng thấy rồi đó, cô ấy luôn nghi ngờ tôi, ai có thể chịu được."
"..."
Cậu ta có lấy được kịch bản của tra nam không?
"Nếu chị đồng ý, tôi hứa sau này chỉ đối tốt với một mình chị."
Với khuôn mặt đẹp trai, cậu nam sinh không kiêng nễ gì trêu chọc chị cảnh sát.
Cổ Kỳ bình tĩnh nói: "Cậu đi về đi."
Nam sinh gãi gãi tóc, dựa vào tường bất lực nói: "Chị ơi, tôi không phải hung thủ, nhưng tôi có thể cùng cấp cho chị một manh mối."
"Là gì?"
"Chồng của nạn nhân, Chu Minh nɠɵạı ŧìиɧ với giáo viên đại học Lan Khả Khả, chị có nghĩ rằng do ly hôn và tranh chấp tài sản mà người chồng đã gϊếŧ vợ không? Hoặc là tiểu tam xảy ra tranh chấp với người đã chết, sau đó gϊếŧ người vì tình."
Cổ Kỳ ngướng mắt, khẽ nhíu mày: "Làm sao cậu biết bọn họ nɠɵạı ŧìиɧ?"
Nam sinh Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch): "Nếu chị cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho chị biết."