Thật tiếc, cậu có vẻ rất ghét cô?
Nếu không, tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy cô là cậu giống như nhìn thấy virus vậy?
Lấy khăn lau qua mồ hồi trên cổ, Cổ Kỳ đóng cổng rồi đi vào nhà họ Lạc.
Thực ra, Cổ Kỳ vốn không có thói quen chạy bộ buổi sáng, việc chạy bộ sáng nay chỉ là ý định nhất thời.
Không biết tại sao sáng nay cô thức dậy lúc 5 giờ, cô lại không ngủ được nữa. Bước đến bên cửa sổ, cô kinh ngạc nhận ra ngoài trời không khí thật trong lành, mát mẻ. Chất lượng không khí ở thành phố Giang so với thành phố Ô Thuỷ đúng là không bì được, không ra ngoài chạy bộ đúng là có chút đáng tiếc. Vì vậy, cô mới quyết định ra ngoài, không ngờ lại gặp được cậu…
——
Sập tối, mặt trời bắt đầu lặn. Bầu trời lúc này được bao phủ bởi ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa.
Trường cấp ba thành phố Ô Thuỷ đã tan học, sân trường lúc này im lặng và vắng vẻ hơn thường lệ.
Lạc Thiên Dịch đi ra từ trong văn phòng, trên tay anh là hai tờ đề thi môn toán. Vài ngày nữa, anh sẽ đại diện cho trường tham gia kì thi cấp quốc gia môn toán. Lúc đó, anh được thầy giáo gọi đến văn phòng để ôn tập.
Trở lại phòng học, sau khi thu dọn cặp sách, Lạc Thiên Dịch liền đi ra khỏi khu dạy học. Khi đi đến sân bóng rổ, anh ném cặp sách lên bậc thềm khán đài, xắn tay áo đồng phục, tiến vào bên trong sân.
Khác với những phòng học trống trải, sân bóng rổ lại rất đông đúc, nơi đây tập trung rất đông học sinh. Nam sinh thì thi đấu trong sân, những trận bóng diễn ra rất gay cấn, còn nữ sinh thì vây kín bên ngoài, cổ vũ rất nhiệt tình.
Lạc Thiên Dịch tiến gần đến sân bóng rổ, các nữ sinh bắt đầu di chuyển theo anh, đôi mắt của họ sáng rực lên.
Ở trường cấp ba thành phố Ô Thuỷ này, Lạc Thiên Dịch có thể nói là người có tiếng tăm. Không chỉ có thành tích học tập xuất sắc, mà anh còn có một ngoại hình xuất chúng cùng khí chất hơn người, quả thật vô cùng thu hút. Cũng khó trách sao các nữ sinh lại hâm mộ anh cuồng nhiệt đến vậy.
“Anh Dịch à! Sao giờ cậu mới đến?”
Xa xa, Tiêu Soái đang lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt, giơ cánh tay vẫy về phía anh.
“Tớ có chút việc.”
Lạc Thiên Dịch vẫy tay ra hiệu cho một nam sinh đang mướt mải mồ hồi, đang cần phải ra sân để nghỉ ngơi. Sau khi đập tay với cậu nam sinh, Lạc Thiên Dịch ngay lập tức gia nhập vào đội hình.
Sự tham gia của Lạc Thiên Dịch khiến cho trận bóng càng trở nên sôi nổi, các nữ sinh bên ngoài sân không ngừng cổ vũ.
Hai mươi phút sau, đến giờ nghỉ giải lao giữa trận.
Các nam sinh chạy đi uống nước, Tiêu Soái mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một hớp, sau đó dùng khuỷu tay huých nhẹ Lạc Thiên Dịch: “Anh Lạc, nhìn ra phía sau đi, hoa khôi của trường Trần Tâm Từ cũng tới xem cậu chơi bóng, thế nào? Có thấy tim đập thình thịch không hả?”
Lạc Thiên Dịch lấy ra từ trong cặp một chai nước giải khát, khi anh ngẩng đầu lên uống nước, đôi mắt màu nâu nhìn theo hướng vai của Tiêu Soái, quả nhiên cậu đã thấy cô hoa khôi đó.
Thật lòng mà nói, Trần Tâm Từ rất xinh đẹp, với làn da trắng muốt, đôi môi đỏ và hàm răng trắng, cô mặc bộ đồng phục với chiếc áo được buộc ở thắt lưng làm lộ ra chiếc eo thon nhỏ, cho thấy rõ vóc dáng mảnh mai, xinh xắn. Các nữ sinh kia so với cô… không thể bì được.
Dường như Trần Tâm Từ bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Dịch, cô ấy có chút ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, sau đó cô dùng ngón tay vén tóc ra sau tai.