Trong sự yên tĩnh và lúng túng, Cổ Kỳ như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tiêu Soái lại không muốn ở nhà họ Lạc.
Ở nhà họ Lạc không được tự do, không thể thoải mái được.
“Ông ơi, cháu đi ra sân dạo nhé.” Cổ Kỳ ngồi không yên nữa, lập tức đứng lên.
Ông cụ Lạc nhìn cô, gật đầu: “Đi đi.”
Dường như được đặc xá, Cổ Kỳ thở ra một hơi, cô đi tới sân đứng ở một góc vắng vẻ, móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá Ngọc Khê, rồi rút một điếu thuốc dài nhỏ ra.
Thật cô rành về việc giải quyết quan hệ con người ruột thịt hay quen biết ra sao, nên cô mới thích sáng tác, đây là công việc không cần người khác giúp đỡ, một người có thể tự hoàn thành công việc của mình.
Hiện tại đang ở nhà họ Lạc, cô cảm thấy gò bó với không biết làm thế nào.
Hút xong một điếu thứ hai, Cổ Kỳ lại lấy ra một cây khác trong hộp thuốc, lại nhẹ nhàng đè bẹp đầu thuốc đi theo thói quen rồi sau đó mới ngậm vào trong miệng, cúi đầu dùng bật lửa đốt cho mình.
Cùng lúc đó, cửa sắt ở sân vang lên một tiếng cót két…
Cổ Kỳ nhìn theo tiếng vang, khi thấy người đến vẻ mặt cũng ngưng trệ.
Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên mặc một bộ âu phục xa hoa thẳng tắp, vóc người của ông cao gầy và cường tráng, không mập không ốm, làm người ta có một loại cảm giác ông vững chãi và khí phách như cây Thanh Tùng không ngã, ngũ quan của ông anh tuấn và sắc sảo, một đôi mắt có mười phần hào hùng cùng bình thản, đây là hương vị mà Cổ Kỳ đã thấy qua rất nhiều trên người một người đàn ông trung niên.
Cổ Kỳ nghĩ thầm, chắc ông là Lạc Chiêu Niên, không uổng công Cổ Như Tâm lại có mối tình thắm thiết với ông ấy như vậy.
Người đàn ông nhìn thấy Cổ Kỳ, hình như bất ngờ vài giây, Cổ Kỳ nhìn thấy sự khϊếp sợ trong mắt của ông.
“Bố, sao vậy?”
Một giọng trong trẻo vang ên, Cổ Kỳ phát hiện thiếu niên đứng sau lưng Lạc Chiêu Niên.
Nam sinh này có một đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt kia như vòng xoáy muốn hút ánh mắt của người khác.
Cổ Kỳ hơi khựng người, cô nhìn hai người này rất lâu mới kịp phản ứng lại, chắc là Lạc Thiên Dịch con trai của Lạc Chiêu Niên, ngày hôm nay họ đã gặp một lần rồi.
Lạc Thiên Dịch cao hơn Lạc Chiêu Niên một chút, hai khí chất của hai người này đều hơn người, nếu có chỗ không giống nhau chính là Lạc Chiêu Niên khiến người ta cảm thấy một loại kinh nghiệm và cẩn trọng, ung dung nho nhã mà trí thức, còn Lạc Thiên Dịch lại như sóng biển, hướng đến cao trào, sạch sẽ và trong sáng.
Hai bố con cùng đứng ở cửa sắt màu đen, không có cách nào diễn ta nên cảm giác tinh xảo này.
“Không có gì.” Lạc Chiêu Niên lại yên lặng, đáy mắt không còn một tia sóng lớn.
Ông nhẹ gật đầu với Cổ Kỳ, thể hiện sự chào hỏi, sau đó để túi công văn đi qua đường đá cuội, bình tĩnh và vững vàng đi vào đại sảnh của nhà họ Lạc.
Lạc Thiên Dịch cũng không rời đi cùng với Lạc Chiêu Niên, anh đứng bên cạnh cửa sắt giống như muốn nói cái gì, nhưng lại thôi.
Một luồng gió thổi qua, trong sân trần đầu mùi hương nhàn nhạt của hoa nhài và cây cỏ, Cổ Kỳ nhìn không khí sau lưng của Lạc Thiên Dịch, nơi đó có một mảnh mây đỏ giữa trời đang lượn lờ qua, mới phát hiện lúc này đã gần đến hoàng hôn.
Một lát.
Nam sinh chậm rãi tới gần, bước chân nhẹ nhàng và chậm chạp, không chút tiếng động hay lời nói.
Cổ Kỳ đứng yên bất động, cô nghi ngờ nam sinh này muốn tìm cô cãi nhau, dù sao lần đầu tiên họ gặp mặt, hai người đã ầm ĩ một trận không vui.
Nhưng mà…
Nam sinh lại ngồi xổm xuống trước mặt của cô, nhặt lên hai tàn thuốc trên tảng đá xanh, sau đó bỏ nó vào chậu hoa Tử La Lan ở bên cạnh.
“Chị, ông nội không thích người trong nhà hút thuốc, đừng để ông nhìn thấy.” Anh cẩn thận giấu tàn thuốc, giọng cũng dịu dàng.
Cổ Kỳ cúi đầu nhìn anh, mái tóc trên đỉnh đầu của đứa bé nam trước mắt xõa tung rất đẹp trai, lỗ tai gầy gò mà trắng nõn, cổ thon dài xinh xắn, đồng phục học sinh lại sạch sẽ và gọn gàng…
Trong nhất thời, cô có một cảm giác.
Anh thật hiểu chuyện, vừa thận trọng là trầm ổn, sạch sẽ lại ngây thơ, như một mảnh mây trắng không bị nhuộm màu của ánh mặt trời.