Vậy Mà Anh Lại Là Luyến Ái Não

Chương 3.2

Đi được mấy chục mét, Cổ Kỳ chủ động lên tiếng: “Tôi có xem qua “Sự im lặng của bầy cừa” của Cổ Kỳ, đó là cô ấy viết khi còn trẻ.”

Một câu khiến bước chân của nam sinh kia đứng lại, anh chậm rãi xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô.

Cổ Kỳ cười khẽ, không để ý nói: “Nói thật, quyển sách kia chả ra gì, tác phẩm không có chiều sâu, tính cách của nhân vật đặc biệt với cách ứng xử vô cùng mâu thuẫn, cơ bản không có sự sắp xếp logic, thế thì thôi đi, cách hành văn còn có dáng vẻ kệch cỡm, chỉ do không ốm mà rên, tôi thấy cô ấy không hợp viết tiểu thuyết trinh thám giả tưởng, hợp viết thơ hơn đấy.”

Tiêu Soái đứng bên cạnh mạnh mẽ lắc đầu, đôi mắt liếc về đại ca, giống như đoán trước được một lát nữa sẽ xuất hiện tranh cãi.

Quả nhiên, nam sinh họ Lạc kia đã nhíu mi lại, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt đã nghiêm túc lại.

“Chị nói không sai, tác phẩm này xuất hiện có chút lỗ hổng, nhưng đó chỉ là tác phẩm mới bắt đầu, tác phẩm đầu tiên của Higashino Keigo cũng có rất nhiều chỗ không phù hợp thiếu logic, nhưng chị dám phủ nhận những tác phẩm sau của ông ấy không có chiều sâu sao? Chị đã đọc “Bạch Dạ Hành” chưa?”

Đối diện với ánh mắt sắc bén của nam sinh, Cổ Kỳ cười cười nói: “Cậu thấy Cổ Kỳ có thể so sánh với Higashino Keigo sao? Vậy cậu thật sự rất để ý đến cô ấy rồi.”

Bên kia, đầu của Tiêu Soái đã lắc thành trống bỏi, không khí giữa ba người càng cứng đờ thêm.

Thiếu niên nhà họ Lạc nhìn chăm chú vào Cổ Kỳ, trong mắt hình như có một ánh sáng hiện lóe lên, có lẽ anh có chút thất vọng về cô rồi.

“Tương lai, Cổ Kỳ có thể giống với Higashino Keigo không thì em không biết, nhưng chị có tư cách gì mà đi hạ thấp người khác chứ? Trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, bậc thầy võ nghệ cao cường đánh giá võ nghệ của đời sau, thì đó gọi là chỉ dạy, chị là người chỉ có võ mèo ba chân lại muốn chỉ dạy một cao thủ võ lâm học chiêu gì, có thể thấy nực cười lắm hay không?”

Vờ như không nhìn thấy cái liếc mắt của Cổ Kỳ, Lạc Thiên Dịch buông tay cầm hành lý của Cổ Kỳ ra, quay đầu sang bên phải, đi vào một con hẻm sâu.

“Tiêu Soái, đưa chị ấy về nhà họ Lạc giúp tớ đi.”

Nói xong, bóng dáng đẹp trai anh tuấn của anh xa dần, cuối cùng nhập vào trong đám người biến mất tăm hơi.

Bị một nam sinh nhỏ tuổi mắng chửi một lúc, Cổ Kỳ cũng không thấy giận chỉ cảm thấy thú vị.

“Chị, chị tiêu rồi.” Tiêu Soái đi tới, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cổ Kỳ hỏi: “Sao thế?”

“Anh Lạc tức giận.”

“Tức giận thì sao?”

“Cậu ấy là người có thù tất báo, cậu ấy…”

Tiêu Soái sửng sốt một chút nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lạc Thiên Dịch, không khỏi ngạc nhiên nói: “À, hình như… Cậu ấy không ép chị làm gì, thậm chí có chút đặc biệt phải không?”

Căn nhà của nhà họ Lạc là một căn nhà nhỏ tự xây dựng, đập lên đá hoa cương lát bóng loáng cả mặt đường, xuyên qua một con hẻm nhỏ sạch sẽ có thể tìm được vị trí của ngôi nhà này.

Ngoài cửa căn nhà nhỏ có một cửa sắt được chế tạo riêng, sau cửa sắt là một chiếc sân vườn yên tĩnh, trong sân vườn còn trang trí rất nhiều bồn hoa, trong sân là một cây mai chu sa, trước cây ma có một chiếc bàn đá màu xám với ba chiếc ghế bằng đá, đá cuội được đúc thành từng mảnh lát kính hai bên, nhiều cây với bụi xanh được trồng không biết tên.

Đúng thực đây là một Tô Châu Viên Lâm nhỏ, ngôi nhà rất thích hợp để dưỡng lão, Cổ Kỳ nghĩ thầm.

Lại đi tiếp vào bên trong, giữa sân có mùi thuốc rất nồng, hương vị cũng không khó ngửi làm cho người ta có một loại cảm giác tinh thần yên ổn.

“Chị, đây là nhà của anh lạc, em không đi vào nhà chính, chị đi vào được không? Em đi trước.”

Vừa đi vào sân nhà họ Lạc, hình như Tiểu Soái cũng sợ hãi như chuột sợ mèo, đột nhiên cậu ấy trở nên căng thẳng lại cẩn thận.

Cổ Kỳ nghi ngờ: “Bên trong có hổ dữ thú hoang à?”

Tiêu Soái lắc đầu: “Mấy thứ đó không có, nhưng quy tắc của nhà họ Lạc rất nhiều, em ngồi không yên.”

“Quy tắc gì?”

“Chính là…”