Cô Gái 2D Của Lão Đại Tàn Tật

Chương 1.2: Một ứng dụng bất ngờ xuất hiện trên điện thoại di động

Chưa kể anh cũng chưa chơi game bao giờ, mà cho dù có chơi đi chăng nữa thì anh cũng không chơi mấy cái game thời trang vớ vẩn như thế này!

Thẩm Viên cảm thấy những kẻ đó thật sự coi anh như một thằng ngốc.

Anh không còn thấy hứng thú nữa, những ngón tay thon dần ấn thoát ra ngoài, chuẩn bị gỡ cài đặt ứng dụng này.

Anh đã thử xóa ứng dụng này, nhưng mấy lần đều không thấy có phản ứng gì, chuyện này làm đuôi lông mày của Thẩm Nghị nhíu lại càng chặt hơn, trong lòng anh cảm thấy việc này không hề đơn giản.

Tại sao đây là một ứng dụng trên điện thoại di động nhưng anh lại không thể gỡ cài đặt được? Trừ khi cái điện thoại di động này đã bị trúng độc, hơn nữa dữ liệu trong này cũng bị đánh cắp.

Nhưng nó chỉ là một ứng dụng bình thường, sao có thể mang lại nhiều lợi ích như vậy được?

Anh lại bấm vào thêm một lần nữa, vẫn là hình atnh như cũ, cô gái nhỏ bên trong vẫn chưa tỉnh dậy, đang ngủ rất say.

Thẩm Nghị nhịn không được, anh đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của cô gái nhỏ.

“Ưm~”

Đột nhiên rêи ɾỉ yêu kiều của cô gái nhỏ phát ra từ trong điện thoại di động, cô dùng những ngón tay nhỏ nhắn của mình gãi nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn, cái miệng nhỏ đỏ hồng hé mở, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Còn có thể tương tác được với nhau nữa sao?

Đối mặt với cô gái nhỏ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong điện thoại di động của mình, Thẩm Viên hừ một tiếng, sau đó lại dùng tay đẩy nhẹ một cái. Lần này, cơ thể đang cuộn tròn nằm nghiêng sang một phía bị anh đẩy đến đối diện, hai bầu vυ' mềm mại trước ngực, núʍ ѵú hồng hào xinh đẹp, cũng như khe hở ở nơi riêng tư kia đều bị anh nhìn thấy hết toàn bộ.

Thẩm Viên phớt lờ nhịp tim đang nhanh dần lên của mình.

Từ khi còn nhỏ anh đã bận rộn không ngừng, nền giáo dục ưu tú khiến anh không phải chỉ cần học nhiều thứ ngôn ngữ mà còn phải học cưỡi ngựa, giám định và thưởng thức nghệ thuật, săn bắn… Một ngày hai mươi tư giờ đều bị lấp đầy bởi việc học, hoàn toàn không có thời gian để yêu đương.

Sau khi tiến vào tập đoàn Thẩm thị, từ giám đốc chậm rãi leo lên được vị trí chủ tịch, công việc lại tiếp tục lấp đầy cuộc sống của anh, thời điểm hiện tại, một ngày anh chỉ được nghỉ ngơi từ ba đến bốn tiếng.

Thẩm Viên hai mươi chín tuổi đầu, nhưng chưa biết yêu là gì, anh vẫn là một xử nam.

Đối mặt với một hình ảnh xinh đẹp quyến rũ như vậy, Thẩm Viên khó tránh khỏi việc không kiềm chế được bản thân, có lẽ hình ảnh cô gái nhỏ bên trong quá ảo diệu. Khi đối mặt với sự dụ dỗ của nhiều người phụ nữ khác, cảm xúc của anh đều không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nhưng hiện tại, anh có thể cảm giác được, cả người mình đang nóng lên.

Rốt cuộc thứ này là cái quái gì!

Thẩm Nghị thẹn quá hóa giận, anh nhanh chóng thoát ra khỏi ứng dụng một lần nữa, nhưng lần này vẫn không thể xoá được ứng dụng. Anh nhanh chóng lật tung danh bạ để tìm số điện thoại, sau đó bấm gọi.

“Mang một cái điện thoại di động mới đến cho tôi.”

Nói xong liền cúp điện thoại ngay lập tức, nhanh chóng lưu loát.

Nghe được mấy lời mà Thẩm Viên nói qua điện thoại di động xong, vẻ mặt của trợ lý ngơ ngơ ngác ngác, mặc dù không biết tại sao ông chủ lại bắt mình phải mang điện thoại di động mới đến, nhưng kể từ khi ông chủ bị tai nạn xe hơi đến bây giờ, rất hiếm khi anh ấy nhìn thấy ông chủ bước chân ra ngoài, thời gian cần trợ lý cũng giảm đi rất nhiều so với lúc trước.

Vì không muốn bị đuổi việc, trợ lý nhanh chóng tăng tốc, anh ấy còn mua điện thoại di động mẫu mới nhất nhằm lấy lòng ông chủ, sau đó mới phóng nhanh đến biệt thự mới của Thẩm Viên.

“Sếp, đây chính là điện thoại di động mới mà sếp yêu cầu.”

Trợ lý liếc mắt nhìn lén Thẩm Viên.

Đã hơn năm tháng kể từ khi ông chủ bị tai nạn xe hơi, lần đó va chạm cực kỳ kinh khủng, chấn thương cũng rất nghiêm trọng, dây thần kinh ở chân bị đứt, các bác sĩ giỏi nhất đều kết luận chân sẽ không thể lành được nữa.

Chính vì vậy nên ông chủ của anh ấy đã từ chức chủ tịch ở tập đoàn Thẩm thị, sau đó sử dụng máy tính thao tác được từ xa để đầu tư vào một công ty khác, mặc dù vẫn đang bày mưu lập kế, cố gắng kiểm soát mọi thứ, nhưng ông chủ của anh ấy đã không ra ngoài trong một thời gian rất dài rồi.

Đôi chân bị tàn tật chính là đả kích lớn nhất đối với ông chủ, nước da khỏe mạnh trước đó, bây giờ đã tái đi rất nhiều.

Đúng là quá đáng tiếc.

Trong lòng trợ lý thở dài một tiếng, con cưng của trời, không thể chịu đựng được cực khổ lại phải gặp chuyện như vậy.