Dòm Ngó Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 10

#10

Sự thật chứng minh, tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.

Hiệu Sách Triệu Gia làm ăn vẫn tốt như trước, chỉ là Triệu Thiên Thụ không còn chiều ý khách hàng nữa. Cậu ta đeo khẩu trang, uyển chuyển từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của họ, thậm chí còn đóng cửa sớm hơn bình thường hai tiếng.

Nhưng cũng vì cậu ta đóng cửa hiệu sớm, tôi mới có thể qua Hiệu Sách Triệu Gia đọc sách mỗi ngày. Sau vài lần đọc đứt quãng, cuối cùng tôi cũng đọc xong hết quyển sách kia.

Tôi vẫn thường hay ngồi ở vị trí quen thuộc của mình.

Triệu Thiên Thụ thực sự rất khách sáo với tôi, hoặc cũng có thể là cậu ta sợ tôi ngủ quên, ngày nào cũng mang cho tôi một ly cà phê cam, sau đó liền thuận tiện ngồi luôn đối diện, cùng tôi đọc sách.

Tôi phát hiện cậu ta rất ít khi chơi điện thoại. Ở trong trí nhớ của tôi, Triệu Thiên Thụ nếu không phải đang xếp sách thì cũng là đang đọc sách, hoặc là đứng trước máy pha cà phê nghịch đống đồ uống của mình.

Cậu ta có vẻ thật sự đặc biệt, có sự trầm tĩnh và bình lặng rất hiếm thấy ở người hiện đại ngày nay.

Thời gian vẫn tiếp tục vùn vụt trôi.

Ngày công bố điểm thi đại học, tôi đang giúp khách hàng chọn bào ngư trong cửa hàng.

Bà nội nhận được điện thoại của mẹ tôi, hét to về phía tôi: “Tiểu Bảo, có điểm rồi đấy, mau đi tra đi.”

Tôi vừa nghe vậy thì liền quýnh quáng cả lên, sau khi cười ngượng với khách, tôi quay đầu gọi bà nội: “Bà ơi, bà ra đây giúp con một chút!”

Nói xong, tôi tức thì lấy điện thoại, vào phòng trong tra điểm thi.

Không ngờ tôi vừa bước vào đã thấy Lâm Sâm ngồi xổm sẵn ở đó rồi. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của cậu ta, tự nhiên tôi lại buồn cười, sự căng thẳng trong lòng cũng nhờ vậy mà giảm hẳn.

Tôi ngồi xuống cạnh Lâm Sâm, bắt đầu tra điểm…

Mấy ngày sau đấy, cả tôi và Lâm Sâm đều không thể nào tập trung vào làm việc được. Hai đứa chúng tôi ngồi trong cửa hàng hải sản gặm nhấm danh mục nguyện vọng, mặt mày còn nghiêm túc hơn lúc học trên trường cấp ba. Trông thấy trường nào tôi có khả năng đậu được, chúng tôi lại cầm bút đánh dấu lại, sau đó cau mày, tiếp tục lật qua trang khác.

Triệu Thiên Thụ sang tìm chúng tôi vài lần. Thấy chúng tôi không rảnh mà tiếp cậu ta, cậu ta cũng thức thời quay trở ra.

À mà tôi quên không kể, ngày ấy ăn tối ở đây, Lâm Sâm và Triệu Thiên Thụ có nói cùng nhau mấy câu, sau đó lập tức quen thân hơn hẳn.

Lúc rảnh rỗi Triệu Thiên Thụ cũng hay tới đây tìm Lâm Sâm nói chuyện phiếm. Hình như bọn họ nói về bóng rổ và game, tôi nghe không hiểu gì lắm, trong lòng còn thầm oán hận Triệu Thiên Thụ vì đã cướp mất người bạn tốt Lâm Sâm của tôi.

Sau mấy ngày vật lộn với chuyện điền nguyện vọng, cuối cùng tôi và Lâm Sâm cũng chọn được một ngôi trường thích hợp.

Ngày đó tôi qua hiệu sách đọc sách, thuận tiện hỏi Triệu Thiên Thụ xem dự định học trường nào.

Cậu ta nói tên một trường.

Tôi cảm giác hơi choáng váng. Tôi biết cậu ta học khá, nhưng thực sự không ngờ rằng thành tích của cậu ta có thể bỏ xa tôi tận chừng ấy.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Cậu vào được thật à?”

Triệu Thiên Thụ chống cằm nhìn tôi: “Chắc là được.”

Tôi ghen tị mãi không thôi, còn chua chát nói: “Đúng là trụ cột đất nước tương lai.”

Triệu Thiên Thụ cũng không cảm kích, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đấy hỏi tôi: “Còn cậu thì sao?”

Tôi nói tên ngôi trường tôi muốn đến.

Cậu ta liếc tôi một cái, rồi lại cúi đầu lật sách, ra vẻ thuận miệng mà hỏi: “Cậu có từng nghĩ tới chuyện học ở miền Bắc chưa?”

Tôi thành thật đáp: “Chưa từng”. Sau đó, tôi lại nói thêm một câu: “Hình như là cũng có trường thích hợp, nhưng tôi không nghĩ tới chuyện đến miền Bắc.”

Cậu ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi: “Sao lại không nghĩ tới?”

“Tôi không nỡ xa gia đình, chỉ đi gần gần được thôi, hơn nữa bạn bè của tôi đều ở miền Nam hết cả. Con người tôi ấy à… không thể sống thiếu bạn được.”

Triệu Thiên Thụ gật đầu, không nói gì nữa.

Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Bà giục tôi về nhà, nói là bố mẹ ở nhà đang nhớ tôi không chịu được.

Tôi ậm ừ một chút, cuối cùng cũng đành nhận lời: “Để vài hôm nữa đi ạ, đợt này cửa hàng của bà bận lắm.”

Trước khi tôi lên đường trở về nhà, bà cho tôi nghỉ một ngày, đẩy tôi và Lâm Sâm ra khỏi cửa, rồi lại chỉ về phía Hiệu Sách Triệu Gia đối diện: “Ba đứa hôm nay cùng chơi với nhau một bữa đi.”

Tôi đồng ý với bà, xong rồi dẫn Lâm Sâm vào trong Hiệu Sách Triệu Gia. Ba người chúng tôi ngồi cùng nhau trong hiệu sách suốt chiều hôm ấy.

Lâm Sâm coi truyện tranh, Triệu Thiên Thụ đọc sách tâm lý, còn tôi ngốn hết một quyển ngôn tình dài tầm mười lăm vạn chữ.

Thấy sắp sửa hết buổi chiều, tôi lấy tay che quyển sách ngôn tình lại, nói với bọn họ chuyện tôi chuẩn bị về nhà.

Hai người bọn họ rõ ràng là đều giật nảy, nhưng sau một thoáng ngạc nhiên thì họ lại chỉ hỏi tôi đúng một câu “Tại sao lại về sớm vậy?”, thế rồi không nói gì nữa.

Họ không khóc lóc thảm thiết mà cầu xin tôi ở lại, cũng không nói với tôi rằng họ không muốn xa tôi.

Tôi có hơi thất vọng.

Nhưng khi Triệu Thiên Thụ bảo muốn mời tôi và Lâm Sâm ăn cơm tối, tôi liền quên béng cái cảm giác thất vọng ấy.

Ở chốn thôn quê chẳng có nhà hàng nào cao cấp. Địa điểm Triệu Thiên Thụ tìm được cũng rất giản dị, chỉ là một quán ăn nhỏ ở ven đường, nhưng đồ họ nấu rất ngon.

Ba đứa chúng tôi còn cả gan gọi một chút rượu.

Đến lúc men say chuếnh choáng, tôi đề nghị chúng tôi nâng chén lên thề như ba huynh đệ trong “Thủy Hử”.

Lâm Sâm sảng khoái nhận lời, nhưng Triệu Thiên Thụ lại nhất định không phối hợp, có lẽ là cảm thấy ngượng.

Tôi năn nỉ ỉ ôi mãi mà cậu ta vẫn không chịu, cuối cùng chỉ đành phải cụng ly với Lâm Sâm, không thèm liếc Triệu Thiên Thụ lấy một cái.

Sau ba lượt rượu, tôi có cảm giác Lâm Sâm đã say mèm rồi. Mặt cậu ta đỏ như gấc, trông chẳng khác nào nhị đệ của Lưu Bị, miệng cũng ú a ú ớ.

Nhân lúc cậu ta vẫn còn đôi chút tỉnh táo, tôi liền bảo Triệu Thiên Thụ mau chóng đưa cậu ta về, nếu không đợi tới lát nữa thì có khi phải cõng cậu ta đi mất.

Triệu Thiên Thụ đồng ý.

Thế là tôi và Triệu Thiên Thụ liền đưa quý ngài Quan Vũ đây về ngôi miếu của cậu ta.

Sau khi tạm biệt cha mẹ Lâm Sâm, tôi định tách ra khỏi Triệu Thiên Thụ, mỗi người một ngả.

Nhưng hình như cậu ta có chuyện muốn nói.

Không biết có phải vì đã uống chút rượu hay không, mặt cậu ta cũng đỏ bừng như đôi tai, nhìn trông rất giống một quả cà chua tuấn tú.

Cặp mắt cà chua rất sáng, đôi đồng tử ướt rượt đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bị cậu ta nhìn đến nhức cả óc, ngập ngừng hỏi: “… Có chuyện gì vậy?”

Cà chua có vẻ như sực hoàn hồn, ánh mắt ướŧ áŧ vụt tắt, vẻ mặt lại thờ ơ như ngày trước, chỉ là gò má và vành tai thì vẫn đỏ: “Không có gì.”

Chỉ cần liếc mắt một cái là tôi đã biết rằng cậu ta đang nói dối. Trông cái dáng vẻ muốn nói lại thôi kia, không hiểu sao tôi cứ thấy hơi buồn bực: “Có gì thì cậu nói đi.”

Triệu Thiên Thụ vẫn lắc đầu, nói không có gì.

Tôi chợt thấy bực bội, nhưng cũng không biết mình đang giận dỗi điều gì. Tôi chỉ cảm thấy cái bộ dạng này của cậu ta thật đáng ghét.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Thế tôi đi nhé?”

Triệu Thiên Thụ im lặng.

Tôi cất bước rời đi, gò má vẫn còn bị hơi men hun nóng bỏng. Gió hè lướt qua người tôi, khiến khuôn mặt tôi nguội bớt, nhưng lòng tôi vẫn không sao hết nôn nóng được.

Đi được vài bước, tôi phát hiện Triệu Thiên Thụ vẫn luôn bám theo sau mình.

Tôi sốt ruột bước nhanh lên, cậu ta vẫn đuổi kịp tôi, tôi đột ngột dừng bước, bước chân sau lưng tôi cũng khựng lại.

Tôi quay đầu nhìn cậu ta.

Mặt cậu ta vẫn phiếm hồng, vẻ mặt có chút lo âu, tựa như là sợ tôi bỏ cậu ta đi mất.

Tôi hỏi cậu ta: “Không có chuyện gì thì đi theo tôi làm gì?”

Triệu Thiên Thụ nhìn tôi, dáng vẻ tự nhiên thoải mái trước kia nay chẳng còn thấy đâu nữa. Giờ phút này, trông cậu ta có vẻ rất hồi hộp và rối rắm.

Câu chữ đã ra tới miệng, song cậu ta vẫn nói không nên lời.

Tôi chăm chú nhìn cậu ta, tầm mắt lại dịch chuyển từ mặt cậu ta đến đôi tai đỏ hỏn như sắp ứa máu.

Chính đôi tai đỏ đỏ này đã không biết bao lần bộc lộ cảm xúc thật của cậu ta, đồng thời khơi dậy tiếng lòng của tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi biết cậu ta muốn nói chuyện gì.

Một ngọn gió hè cuốn qua, dường như xua tan lớp sương mù giữa chúng tôi, thổi bay mọi thứ xung quanh.

Mọi âm thanh quanh quẩn bên tai tôi đều biến mất, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch liên hồi.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi nhìn cậu ta chằm chặp, nói: “Tai cậu lại đỏ lên rồi.”

Triệu Thiên Thụ đưa tay sờ sờ tai mình, lẩm bẩm: “Chuyện ấy tôi đâu có khống chế được.”

Tôi bước tới gần cậu ta một bước: “Sao lại dễ đỏ vậy nhỉ?”

Triệu Thiên Thụ chăm chú nhìn tôi, lắc đầu: “Không biết.”

“Sao cái gì cậu cũng không biết thế?”

Triệu Thiên Thụ không nói gì, ánh mắt lại trở nên càng mềm mại và ướŧ áŧ hơn.

Trái tim tôi đã sắp nảy ra ngoài l*иg ngực rồi, nhưng cậu ta dường như lại chẳng vội vã tí nào cả.

Thấy cậu ta vẫn cứ im lặng mãi, tôi nói: “Tôi đi đây.”

Như thể một lời uy hϊếp vẹo vọ, song lại rất có hiệu quả.

Rốt cuộc Triệu Thiên Thụ cũng lên tiếng: “Em biết tại sao ly cà phê kia lại gọi là Tình Cờ Gặp Gỡ Ngày Hè hay không?” Giọng nói nhẹ nhàng ấy thổi vào tai tôi cùng gợn gió đêm mùa hè.

Trái tim tôi không hiểu sao lại bắt đầu thấy ngứa ngáy. Những gì cậu ta nói hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi, nhưng nét mặt rất đỗi chân thành của cậu ta lại khiến tôi không thể không suy nghĩ về vấn đề này.

Tình Cờ Gặp Gỡ Ngày Hè?

Tình cờ gặp gỡ ngày hè.

Cậu ta nhìn tôi.

Hình như tôi đã hiểu ra ý nghĩa của nó, nhưng tôi lại chẳng nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào đôi đồng tử ươn ướt của cậu ta.

Cậu ta nói: “… Bởi vì tôi cảm thấy em chính là cuộc gặp gỡ tình cờ vào một ngày hè của tôi.”

Cậu ta vừa nói như vậy, tôi lại nhớ tới hương vị của món cà phê cam ấy.

Giữa đắng có ngọt, giữa ngọt có đắng, thậm chí còn hơi tê tê.

Tôi bỗng nhiên nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai chúng tôi thật ra rất giống món cà phê này, khi ngọt ngào khi đắng chát. Nhưng uống đến giọt cuối cùng, trong tâm trí chỉ còn lại hương vị tươi mát của mùa hè.

Đầu tôi nóng như lửa đốt.

Ánh mắt do dự và ngượng ngùng của Triệu Thiên Thụ đột nhiên trở nên kiên định, cậu ta nói: “Tôi rất thích em.”

Thực ra mới nãy tôi còn thấy thật chờ mong, nhưng sau khi nghe được lời thổ lộ của cậu ta, không hiểu sao tôi lại chỉ cảm thấy bàng hoàng.

Tôi chắc chắn, bây giờ mặt tôi còn đỏ hơn cả mặt cậu ta.

Cậu ta thấy tôi không đáp lời, lại nói: “Tôi chỉ là muốn nói cho em biết thôi… Em thật sự vẫn luôn là lý do tôi mong đợi mùa hè đến.”

Ai làm ơn nói cho tôi biết, sao Triệu Thiên Thụ có thể nói được mấy lời sến súa đó vậy!

Mà sao trái tim tôi lại đập nhanh như thế chứ!

Tôi đứng tại chỗ vắt óc lên nghĩ thật lâu, cố gắng tìm ra một câu trả lời thật là văn nghệ văn gừng.

Tôi hỏi cậu ta: “Cậu thích mùa hè hả?”

Cậu ta nhíu mày, nói: “Tôi chỉ là thích em thôi.”

Tôi sững sờ. Tuy rằng những gì Triệu Thiên Thụ nói khiến tôi thấy rất cảm động, nhưng tiếp theo đây tôi nên nói gì cho thật tình tứ bây giờ?

Tôi đành bảo: “Trả lời lại lần nữa đi.”

Triệu Thiên Thụ nghi hoặc.

Tôi cảm thấy Triệu Thiên Thụ đúng là một tên siêu ngốc, vậy là lại bực mình nói: “Cậu phải bảo là cậu thích mùa hè.”

Cậu ta hỏi tôi tại sao.

“Cậu phải bảo là cậu thích mùa hè thì tôi mới có thể nói là mùa hè cũng thích cậu!”

Triệu Thiên Thụ bật cười: “Nhưng mà tôi chỉ muốn mình em thích tôi thôi.”

Tôi giận đến nóng cả đầu, trừng mắt lên nói: “Tôi chính là mùa hè của cậu cơ mà! Mùa hè kia thích cậu và tôi thích cậu thì khác nhau chỗ nào chứ? Cậu đọc nhiều sách như vậy, nghe vẫn không hiểu mấy lời tán tỉnh hay sao?”

Triệu Thiên Thụ còn chưa đáp, tôi đã bồi thêm câu nữa: “Được! Cậu không thích mùa hè, mùa hè cũng không thích cậu.”

Nụ cười của Triệu Thiên Thụ bất chợt đông cứng bên môi.

Tôi quay đầu bỏ đi, Triệu Thiên Thụ lại rảo bước theo tôi…

Sau đó là đến chuyện gì tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa. Đại khái là hai chúng tôi xác định quan hệ, xong rồi còn ôm một cái thì phải?

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tôi lại nhớ tới những chuyện vừa xảy ra tối hôm trước. Tôi chỉ cảm thấy tôi và Triệu Thiên Thụ đã say tới mức phát rồ, y chang hai đứa học sinh tiểu học ấu trĩ, đưa qua đẩy lại bao lâu mới đi được đến kết luận.

Nhưng kết luận chính là, tôi đã ở bên kẻ thù không đội trời chung của mình mất rồi.