Hoa Lê nho nhỏ nằm ở trên một cái chăn gấm màu đỏ uyên ương hí thủy, bên cạnh giường gỗ được sơn vàng khắc hình hoa cúc lê có một cái chén lớn ngọc sứ. Trong chén chất một toà núi đá băng được gọt giũa sinh động như thật. Tầng tầng sương mù lạnh từ núi băng hoà tan tản ra tứ phía, làm nhiệt độ không khí trong phòng thực mát mẻ thoải mái.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn vội vàng vọt tiến vào:
"Mọi người rời khỏi sân, không có mệnh lệnh của đại gia ta, lão già hoàng đế cũng không thể quấy rầy bổn đại gia" Hắn dứt lời, một tiếng "bang", cửa gỗ dày nặng đập lên thật mạnh. Nam nhân đi được vài bước, lại xoay người hướng cánh cửa khoá kĩ lại.
Hắn khẩn cấp khẩn cấp đi đến mép giường, nhìn thấy tiểu nữ nhân giống như nụ hoa an an tĩnh tĩnh nằm ở trên đệm màu đỏ. Hắn sửng sốt một lúc, không thể giải thích được liền trầm xuống. Cái nữ nhân như hài đồng này thật khác biệt, hắn dưỡng thương mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng nghĩ, ban đêm cũng nghĩ, ngủ ở trong mộng cũng suy nghĩ đến nàng.
Hắn nghĩ đến hương vị nàng, thân thể mảnh khảnh nàng, miệng nàng, lưỡi nàng. Cảm giác mãnh liệt như vậy chưa từng có bao giờ.
Một năm, hắn gây ra nhiều chuyện thị phi, cha hắn phái người trông trừng hắn càng chặt chẽ. Nhưng hắn thật sự nhịn không được, nếu không có thân mình tiểu cô thôn nữ này, hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Hắn liền phái người ngồi canh mười ngày ở dưới chân núi trong thôn, lúc này mới đem tiểu nương tử bắt cóc về được.
Trong mười ngay này, mỗi ngày hắn đều sốt ruột đến bốc lửa. Hiện giờ thấy được nàng, ngược lại hắn cũng không vội vàng.
Tay chân hắn nhẹ nhàng bò đến trên giường, duỗi tay chậm rãi vuốt ve mặt nàng. Thật mịn, làn da tinh tế so với những cô danh kỹ kia càng nhiều thêm một tia thoải mái mát mẻ. Hắn cúi đầu tham làm hít thở hương vị trên người nàng.
Giống như hương vị trái cây ngày ấy, có một cổ hương vị ngọt nói không nên lời.
Không có một loại phấn son nào có thể thắng được cổ hương vị này.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm mặt nàng, lông mày cong cong, cái mũi nhỏ tinh xảo cùng miệng. Gương mặt này thấy thế nào cũng so ra kém hơn những cái nữ nhân mà hắn chơi đùa trong dĩ vãng. Nhưng cố tình, hắn luôn nhớ mãi không quên bộ dáng nàng khả ái đứng ở bên đống lửa trong sơn động.
Đã rất nhiều lần, hắn mơ thấy cái thạch động kia, cả người nàng trần trụi, trên người cột lấy dây thừng, bộ ngực tròn trịa cao cao dựng thẳng, một viên núʍ ѵú hồng mai mê người bị hắn cắn bú ướt nhẹp, chân mở ra lớn lớn quấn lấy eo nhỏ hắn không chịu buông. Hắn muốn thao nàng ở trong thạch động, giống như dã thú, đè nặng nàng, cắm tiểu huyệt nàng, đem nàng thao đến thét chói tai, khóc ngao ngao.
Càng nghĩ càng kích động, hắn thô lỗ kéo ra đai lưng váy áo nàng, gấp gáp không thể chờ nỗi xốc quần áo nàng lên.
Nút thắt trên áo màu xanh lá bị hắn thô lỗ lôi kéo ra, lộ ra yếm màu trắng trăng non bên trong, trên yếm là hình hoa sen đứng ở ngực, làm nàng thoạt nhìn có nhiều thêm một tia thành thục.
"Tê..." Không phải đẹp nhất, nhưng lại đáng chết hấp dẫn hắn nhất.
Hắn nhịn không được cúi đầu cách yếm vùi vào ngực nàng.
"Thơm quá, sao nàng lại có mùi hương như vậy?"
Hắn duỗi tay ôm chặt lấy eo nàng, hận không thể đem nàng khảm nhập vào trong xương cốt chính mình
"Ngươi làm cái gì? Không cần, buông ta ra... cứu mạng" Hoa Lê mông lung mở to hai mắt, lại sợ tới mức cả người run rẩy lên.
Trán hơi lay động, khuôn mặt nàng nguyên bản oánh bạch, nước mắt lại ào ào rơi xuống. Hắn vẫn mắt điếc tai ngơ, một lòng tham lam cắn ngực nàng.
Theo bản năng nữ nhân, nàng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, đối với Thẩm Thần Phỉ vừa đá vừa đánh.
Nhưng Thẩm Thần Phỉ là ai, hắn chơi nữ nhân quanh năm suốt tháng, thủ đoạn đối phó nữ nhân vô cùng thuần thục lão luyện. Một cái trở tay đem đôi tay Hoa Lê chế trụ lại, dùng đai lưng nàng trói chặt hai tay, đem đai lưng cột cố định trên mái giường.
Hắn xác định nàng chạy không thoát, lại cúi đầu kéo yếm nàng ra, miệng mở ra một ngụm ngậm lấy hơn phân nửa cái vυ' trơn trượt trắng nõn. Chỉ chốc lát sau, vυ' trẻ bú sữa kiều nộn bị hắn cắn đến đỏ lên, hắn vươn đầu lưỡi nhanh nhạy quét lộng tiểu núʍ ѵú phấn hồng đáng thương kia, dẫn tới viên núʍ ѵú nhỏ kia hơi run run mà sưng đứng lên
"Không cần, không cần, cầu ngươi, không cần" Hoa Lê khóc lóc lên, thân thể giống như lá khô treo ở trên đầu cây, run rẩy không thôi. Nhìn thấy nước mắt nàng,
Thẩm Thần Phỉ tạm dừng một chút, đem nàng ôm vào trong ngực:
"Chớ khóc, tiểu nương tử, đại gia nhớ nàng. Nếu nàng làm nữ nhân ta, ngày sau cẩm y ngọc lụa tơ đều cho nàng hưởng hết vinh hoa phú quý."
Thẩm Thần Phỉ trừ bỏ mê thao huyệt nữ nhân, hắn còn có một cái đặc tính, chính là làm người cực kỳ keo kiệt. Vắt chày ra nước, vắt cổ chày ra nước. Mỗi ngày, hắn đổi nữ nhân đa dạng mà chơi, lại rất ít có hành động tiêu tiền vì nữ nhân. Hắn nói ra được như vậy, quả thực đã không dễ dàng.