Chuyện Tình Của Hoa Lê Và Cầm Thú

Chương 1: Cuộc sống bình yên thôn làng

Tháng năm, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ giấy cũ chiếu vào trong nhà, chiếu lên cô gái nhỏ lười biếng nằm trên giường. Dưới cửa sổ, có mấy con gà mái già khanh khách gọi bậy, một trận tiếng vang đột nhiên từ một cánh cửa bên cạnh truyền đến: "Hoa Lê, sao còn chưa rời khỏi giường?"

Một thân thể nho nhỏ nằm trên giường mấp máy vài cái mới ngồi dậy, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vách tường đến muốn ngốc.

Vẫn còn ở cổ đại!

Hoa Lê than nhẹ một tiếng, thấp vọng cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ mềm mại của mình. Nàng xuyên qua đến cổ đại đã được hai năm, từ một tiểu cô nương 12 tuổi đến tiểu nương tử sắp cập kê, tựa hồ như thời gian thực lâu cũng tựa hồ như thời gian ngắn ngủi.

Khi nàng vừa xuyên đến, đại nạn đói cũng vừa đi qua. Mỗi ngày nàng chỉ có thể nuốt trấu, không có nước luộc rau dại để nuốt. May mắn người nhà nguyên thân tính tình lương thiện, xã hội nam tôn nữ ti qua đại nạn đói này cũng chịu đối xử tử tế với Hoa Lê.

Một tiếng "kẽo kẹt", cửa phòng cũ nát bị người đẩy ra, một vị phụ nhân mặc một thân váy màu xám từ từ đi vào:" Hoa Lê, hôm nay nhị ca ngươi sắp trở về. Ngươi còn ngẩn người làm gì? Ăn đồ ăn sớm chút."

Phụ nhân này là Chu thị, Chu Mai Nga, là mẫu thân Hoa Lê.

"Mẫu thân, ta chuẩn bị rời giường" Hoa Lê nhanh nhẹn mặc quần áo nhảy xuống giường.

"Thời tiết mấy ngày nay khô nóng, ngươi chớ có lại chạy lên núi. Hiện giờ ngươi đã 14 tuổi, một năm nữa là cặp kê. Ngươi phơi đen da, không tốt cho dáng người."

Chu thị không biết nghĩ tới cái gì, tạm dừng một lát. "Sáng nay, ta nghe Vệ tam nương ngươi nói, buổi tối hôm qua, người trong nha môn tới thôn chúng ta. Sáng sớm, trưởng thôn liền kêu cha ngươi đi, canh giờ này còn chưa thấy trở về."

"Nương, ngươi biết được chuyện gì không?" Hoa Lê tò mò hỏi.

Thôn bọn họ kêu là thôn Thường gia, đều là tộc người Thường gia, thôn không lớn lại không nhỏ, nhiều thế hệ kéo dài đến hiện giờ cũng có hơn trăm hộ dân cư. Dựa núi gần sông, xưa nay người trong thôn lấy trồng trọt cùng chăn nuôi mà sống qua ngày. Ngày thường cũng có chút chuyện trộm chó gà bay, giống nhau là tộc trưởng đều giải quyết, nếu tộc trưởng giải quyết không được, trưởng thôn liền ra mặt, trưởng thôn là công lý.

"Nương sao có thể biết được? Đừng cọ xát, ăn đồ ăn nhanh lên, nương còn muốn đi nhà Chu đại nương mua đậu hủ."

Ăn một chén cháo khoai lang cùng một cái màn thầu, Hoa Lê thuần phục bắt đầu cắt cỏ, vo nước gạo, cho heo gà ăn, rửa sạch phân gà. Khi nàng vừa tới, nàng cố hết sức đối mặt sinh hoạt nông thôn như vậy. Chỉ có khi nàng còn 12 tuổi, những giấc mộng vào ban đêm làm nàng khóc thật nhiều. Tính tình nàng quá buồn bã, quá mềm yếu, trừ bỏ khóc và khóc cũng không làm ra được chuyện gì khác.

Nàng cũng đã chậm rãi thích ứng với thói quen sinh hoạt cổ đại.

------------------------

Tình yêu của ba tên cầm thú làm người ta cảm thấy ngộp thở bí bách lại muốn đắm chìm luân hãm!

Tình yêu của quái vật, đối với nàng là hạnh phúc trời ban hay nghiệt duyên bất hạnh!

Nếu ngày đó nàng nghe lời mẫu thân không đi lên núi thì đã không gặp định mệnh khốn nạn buồn cười như vậy.

Một tên keo kiệt bủn xỉn chơi gái lão làng khét tiếng, thích làm những chuyện xấu quậy phá, ghét làm chuyện tốt, thích chửi bậy, tức giận thì gϊếŧ người lung tung, coi trời như vung, ai ai cũng chán ghét khinh thường hắn, từ khi gặp con dê non chưa trưởng thành thì hay điên hay khóc to, hay thích đem hết của cải bảo vật trong nhà cho nàng nhưng người ta lại không thèm, hay thích bắt chước hài tử nhõng nhẽo để nàng an ủi mình.

Một tên âm lãnh lạnh lẽo biếи ŧɦái như cô hồn dã quỷ bước ra từ địa ngục, thích dùng độc gϊếŧ người, thích chơi cổ trùng, quanh năm suốt tháng mang biểu cảm không cảm xúc từ khi gặp con dê non chưa trưởng thành thì hay ngồi mỉm cười vu vơ một mình, tập nói chuyện ôn nhu, tập làm phu quân chăm lo cơm nước tắm rửa cho thê tử mình, mỗi ngày lo sợ được mất.

Một tên lạnh nhạt tịch mịch cùng nhan sắc xinh đẹp tinh xảo khuynh thành đến yêu nghiệt, không cẩn thận sẽ nhầm tưởng nữ nhân, thích ngồi tính kế gϊếŧ chết kẻ đã sỉ nhục mình, từng mỗi bước đi kế hoạch hại người đều không lộ sơ hở, tính tới tính lui khi gian kế thành công mỹ mãn thì người chịu thiệt thòi nặng nhất lại là hắn, cả người vô hồn về sau.

Điều tối kỵ nhất trong tình yêu là tính kế gian dối, nếu không ngươi sẽ cô độc hối hận cả đời.

Đàn ông khi yêu thật lòng thì càng con nít hơn, đến trẻ con phải cười vào mặt.

Kết HE!!! Có ngược có ngọt, có cốt truyện có thịt đậm đà.