Xuyên Nhanh: Phản Diện Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 13

"Yến…Yến đại ca", Lâm Đinh Đinh cúi đầu nhìn mũi giày, nghĩ đến chuyện đang ấp ủ trong lòng, lấy hết can đảm mà ngẩng đầu lên. Lúc này Yến Chử cũng vừa đi đến trước mặt cô, Lâm Đinh Đinh đột ngột ngẩng đầu và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Yến Chử phóng đại trước mặt cô, ngại ngùng đến ngã ngửa. Phản ứng tức thì của Yến Chử chính là ôm người lại, vì vậy đầu của Lâm Đinh Đinh trùng hợp dính sát vào l*иg ngực của Yến Chử. Các một lớp áo bông, cô còn có thể nghe thấy nhịp tim của anh đang đập thình thịch.

“Sao lại bất cẩn như thế!”.

Yến Chử cảm thấy hành động này có vẻ khá thân mật, khi Lâm Đinh Đinh đã đứng vững, anh nhanh chóng buông cô ra.

"Hôm qua, lúc anh lên huyện có mua một hộp kem dưỡng da. Anh nghe nói con gái các em đều thích thứ này, bây giờ thời tiết lạnh lẽo, bôi chút thuốc mỡ sẽ không dễ dàng bị khô da”.

Yến Chử lấy hộp kem dưỡng da có hình một người phụ nữ tóc xoăn thời thượng đã được đóng gói, đưa cho Lâm đinh Đinh. Nhìn biểu cảm đáng yêu và đôi mắt tỏa sáng của cô gái nhỏ, anh cảm thấy tâm tình của mình hình như cũng rất tốt.

"Yến đại ca!". Lâm Đinh Đinh nhìn chiếc hộp trong tay mà Yến Chử vừa mới lấy từ trong túi ra, hộp kem dưỡng da vẫn còn mang theo hơi ấm của anh, niềm xúc động trong lòng dâng trào.

"Sao?", Yến Chử nghe Lâm Đinh Đinh gọi, lập tức đáp lời.

Trong lúc Yến Chử không có chuẩn bị tinh thần, Lâm Đinh Đinh đột nhiên nhón mũi chân lên và hôn một cái lên gương mặt của Yến Chử. Nụ hôn này giống như chuồn chuồn ướt lướt trên bề mặt nước, có lẽ là do cô gái nhỏ quá căng thẳng, Yến Chử còn có cảm giác như khuôn mặt của anh vừa bị mèo con cắn một cái, chắc hẳn là răng chạm vào.

Cô gái nhỏ hôn xong thì chạy đi, Yến Chử che mặt và chưa hoàn hồn. Lâm Đinh Đinh chạy đi được mấy bước, lại chạy về.

"Em thích anh rồi, anh có thích em không?”.

Sống hay chết cứ quyết định trong một câu đi. Lâm Đinh Đinh suy nghĩ về thái độ của Yến Chử đối với cô trong khoảng thời gian này, có lẽ thứ còn thiếu giữa hai người họ lúc này chính là dũng khí hỏi rõ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Đinh Đinh suy nghĩ rất nhiều. Các chị em đều nói rất đúng, cuộc sống không hề đơn giản như vậy. Điều kiện gia đình cô không tệ, nhưng anh trai và chị dâu lại thường xuyên mâu thuẫn cãi vã. Nếu cô và Yến Chử đến với nhau, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng anh là chàng trai đầu tiên mà cô thích, cô muốn nỗ lực hết mình vì tình cảm của bản thân một lần. Cho dù kết quả có là cô sai lầm, ít ra sau này cô cũng sẽ không ảo não hối hận mỗi khi nhớ lại năm ấy cô đã lùi bước. Lâm Đinh Đinh cảm thấy bản thân có đủ dũng khí để tiếp nhận bất kỳ kết quả gì.

“Anh…anh có muốn qua lại với em không?”.

Yến Chử nhìn chỉ số hạnh phúc của Lâm Đinh Đinh lúc này đang điên cuồng chạy nhảy từ 30 lên 60 điểm, anh đã biết được ký ức của cố chủ, anh cũng biết Lâm Đinh Đinh là một cô gái mạnh mẽ dám yêu dám hận. Thoạt nhìn cô có vẻ hay xấu hổ và ngây ngô, khi cố chủ bỏ rơi cô ấy rồi mất tích, cô gái này đã một mình nuôi lớn đứa bé trong bụng, cô gái này đã một mình nỗ lực để mang đến những thứ tốt nhất cho đứa bé. Lâm Đinh Đinh chưa bao giờ dạy đứa bé oán giận người cha vô trách nhiệm của nó. Ở trước mặt đứa bé, cô luôn bày ra những mặt tích cực và hy vọng. Và với sự giáo dục như thế, cuối cùng đứa bé kia trưởng thành và trở thành một nhân tài ưu tú.

Yến Chử vô cùng thưởng thức Lâm Đinh Đinh. Đây là một cô gái rộng rãi và kiên cường, coi trọng cố chủ có lẽ chính là chuyện mù quáng nhất mà cô ấy đã từng làm trong đời. Chỉ tại sắc đẹp là con người ta u mê, Yến Chử nghĩ đến dáng vẻ của anh trong cơ thể này, không khỏi cảm thán một câu.

Yến Chử thấy Lâm Đinh Đinh đã hạ quyết tâm, anh mím môi. Sự im lặng kéo dài khiến tay chân của Lâm Đinh Đinh lạnh toát, cô cúi đầu, định nhét hộp thuốc mỡ kia trở lại tay Yến Chử, rốt cuộc anh cũng lên tiếng.

"Anh tên là Yến Chử, năm nay mười tám tuổi. Cha mẹ đã ly hôn, cha ruột đang lao động cải tạo ở nông trường tỉnh Lũng, mẹ ruột đã đi bước nữa, có hai người em cùng mẹ khác cha. Tốt nghiệp trung học phổ thông, không hút thuốc không uống rượu. Số tiền tiết kiệm cá nhân hiện tại là 178 nhân dân tệ và 73 xu, một chiếc đồng hồ Omega, tem phiếu công nghiệp và tem phiếu vải. Đồng chí Lâm Đinh Đinh, đồng chí có sẵn sàng dùng kết hôn làm tiền đề, hẹn hò với anh không?”.

Yến Chử nghĩ, nếu đã quyết định nói chuyện yêu đương với một cô gái, điều kiện cá nhân cũng cần phải nói rõ một chút. Nhà họ Yến đã dạy anh rằng, người đàn ông giấu tiền riêng đều là rác rưởi. Nghĩ lại cũng cảm thấy thật kỳ diệu, kiếp trước anh độc thân hơn hai mươi năm, mới đến thế giới này được vài tháng đã tìm được cho bản thân một người vợ.

Nhìn cô gái nhỏ đang tròn xoe đôi mắt như một chú mèo con, Yến Chử mỉm cười. Ban đầu đúng là hoàn thành tâm nguyện của cố chủ, nhưng chính anh cũng không chán ghét Lâm Đinh Đinh, thậm chí còn thưởng thức Lâm Đinh Đinh vài phần. Anh trộm nghĩ, sau khi kết hôn, anh có thể từ từ thích cô gái này, làm cho cô ấy được hạnh phúc.

Con gái đội trưởng Lâm và Yến Chử trong viện thanh niên trí thức có quan hệ tình cảm, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp thôn làng như có cánh. Lâm Quảng Quốc thân là cha ruột, ngược lại là người cuối cùng được biết.

“Ngày mai chú ba và dì ba của con trở về, bảo Yến Chử tới nhà ăn cơm”. Trên bàn cơm Lâm gia, Lâm Quảng Quốc đột ngột nói một câu như vậy.

“Đương gia!*”.

(*Đương gia : người làm chủ cơ nghiệp gia đình; người làm chủ sự vụ gia đình.)

Lâm Đinh Đinh vui vẻ, Hoàng Như Hoa lại hơi không đành lòng. Sắp đến Tết rồi, bảo Yến Chử đến nhà dùng cơm là có ý gì chứ, chẳng lẽ ông chồng của bà cũng hài lòng với người con rể này sao?

Bà đã sinh ba đứa con trai liên tục mới đến một đứa con gái bảo bối, không mong Lâm Đinh Đinh được gả vào gia đình giàu sang, chỉ mong Lâm Đinh Đinh bình bình an an, có thể không cần lo lắng cơm áo gạo tiền, đây đều là những thứ mà Yến Chử không thể cho.

"Đứa nhỏ kia không tệ!”, Lâm Quảng Quốc húp hai ngụm cháo, trầm giọng nói.

Một đứa con hiếu thảo thì có thể xấu xa đến đâu chứ. Trước kia Lâm Quảng Quốc không đồng ý Lâm Đinh Đinh và Yến Chử qua lại vì cảm thấy những đứa trẻ từ thành phố đến quá hư hỏng.

Hiện tại, ngày nào người ta cũng đi ra đồng làm việc đúng giờ, vừa khổ vừa mệt cũng không rêи ɾỉ một tiếng. Khoảng thời gian trước đó, có thể là sức khỏe của cậu ấy thật sự không tốt, chưa thích nghi được thời tiết ở nơi này của bọn họ. Con gái nhà ông thì chính ông là người hiểu rõ nhất, Lâm Đinh Đinh là một đứa cứng đầu, nếu nó đã thích thằng bé Yến Chử kia, tính tình cũng không có quá nhiều thói xấu, không nhất thiết phải liều mạng cấm cản.

Không có nhà ở, căn nhà cũ lúc trước của bọn họ sau khi tu sửa cũng có thể ở được. Vừa vặn cách nhà ông không quá mấy chục mét, có thể giúp đỡ lẫn nhau, phòng hờ điểm công tác kiếm được không đủ cho cả nhà ăn. Lâm Quảng Quốc cũng suy nghĩ kỹ rồi, ông sẽ nhờ anh cả giúp Yến Chử tranh thủ một chân thầy giáo tiểu học. Cậu ấy có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, trình độ văn hóa còn cao hơn hiệu trưởng trường tiểu học, vì vậy mỗi tháng sẽ kiếm thêm được một khoản tiền lương. Ngoài ra, còn có khẩu phần ăn chia theo đầu người trong đội, mỗi ngày sẽ không quá khó khăn.

Nuôi con một trăm năm, đã lo lắng hết chín mươi chín năm. Lâm Quảng Quốc không muốn con gái sống khổ, đành phải thay Lâm Đinh Đinh suy xét chu toàn mọi mặt.

"Ba!". Làm sao mà Lâm Đinh Đinh còn nuốt trôi cơm, cô ôm cổ cha mình và làm nũng, sau đó lấy ly do đã ăn no và vội vàng chạy đi báo tin cho Yến Chử.

"Ngày mai bà cũng về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, bảo anh của bà hôm đó cũng đến đây. Anh ấy thương Đinh Đinh nhất, dù sao thì cũng phải để anh ấy xem xét cháu rể tương lai cho đàng hoàng”.

Lâm Quảng Quốc biết vợ ông không quá hài lòng về người con rể Yến Chử này, vỗ về mu bàn tay và nói với bà.

Hoàng Như Hoa là một người đàn bà truyền thống, thông thường chuyện Lâm Quảng Quốc đã quyết định thì bà sẽ không phản đối. Vì vậy, mặc dù bà không vui, nhưng vẫn gật đầu xem như đã đồng ý.

Hai vợ chồng rất có quyền uy ở cái nhà này, mấy cô con dâu nghe cha mẹ chồng thương lượng chuyện hôn sự của cô em chồng thì cũng không dám xen mồm. Còn mấy người anh trai của Lâm Đinh Đinh, tất nhiên là sẽ chiều theo tâm ý của em gái, cô vui vẻ là tốt rồi. Nếu sau này tên Yến Chử kia dám ăn hϊếp em gái, họ sẽ đánh đến khi nào cậu ấy nghe lời mới thôi.

*****

"Ọe…".

Yến Chử che ngực, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu. Đã trễ thế này, anh còn uống say như vậy, người nhà họ Lâm cũng không đưa Yến Chử trở lại Viện thanh niên trí thức.

Họ thu xếp một căn phòng, để cho anh ngủ lại trong nhà.

“Anh cũng thật thà quá rồi, cậu cả và chú hai của em rót cho anh một chén là anh lập tức uống một chén sao”. Lâm Đinh Đinh giúp Yến Chử lau mặt với vẻ mặt đau lòng. Miệng thì phàn nàn, nhưng trên mặt lại vui vẻ. Nhớ lại dáng vẻ tươi cười trước khi rời đi của cậu cả và chú hai, biết ngay là họ rất hài lòng với Yến đại ca.

Cũng phải, người đàn ông cô thích xuất sắc như thế, sao người khác lại không thích cho được?

Nghĩ đến lúc nãy trên bàn cơm, Yến Chử bị cậu và chú hai chú ba làm khó dễ, dáng vẻ đĩnh đạc của anh không khỏi khiến Lâm Đinh Đinh ngẩn ngơ.

"Anh mà không uống ấy, thì làm sao các chú các cậu chịu gả em cho anh đây”.

Lần đầu tiên Yến Chử uống say đến vậy, anh là một người luôn có điểm dừng. Ngay cả khi bàn chuyện công việc trên bàn tiệc, anh cũng sẽ không để cho bản thân trở nên nhếch nhác như thế này. Trong phòng lúc này chỉ thắp một ngọn đèn dầu mờ ảo, Lâm Đinh Đinh quay nửa khuôn mặt về phía ánh sáng, làn da không tì vết hơi nhiễm một tầng ánh sáng, nửa khuôn mặt còn lại bị bóng tối che khuất, mang đến một vẻ đẹp khác lạ.

"Không nói với anh nữa!”. Lâm Đinh Đinh nhét khăn tay vào trong tay Yến Chử, đỏ mặt nhìn anh một cái, rồi quay đầu chạy ra ngoài.

Yến Chử bật cười, dùng khăn tay để lau mặt và cổ. Sau đó từng trận chếnh choáng ập tới, cuối cùng anh cũng không thể chống lại được men say mà ngủ thϊếp đi.

“Thật ra thằng bé Yến Chử kia cũng không tệ, thái độ giống như đã đặt con gái của chúng ta ở trong lòng vậy”.

Bên kia, Hoàng Như Hoa và Lâm Quảng Quốc rửa mặt xong và nằm trên giường đất. Chỉ qua một bữa cơm, Hoàng Như Hoa đã thay đổi hoàn toàn thái độ trước đó đối với Yến Chử. Lâm Quảng Quốc nhìn vẻ mặt hài lòng của vợ ông, chỉ có thể thở dài, tính tình của phụ nữ quả nhiên dễ dàng thay đổi.

Cũng không thể trách Hoàng Như Hoa, mặc dù những thanh niên trí thức trong viện trước đó có quan hệ hòa thuận với thôn làng, nhưng đa phần họ vẫn có sự kiêu ngạo mập mờ. Bởi vì họ là người thành phố, còn là thành phần có học, so với đám nông dân thất học bán mặt cho đất để kiếm ăn này, đương nhiên phải dùng thái độ “ngồi tít trên cao” mà nhìn xuống. Yến Chử thì không như thế, Hoàng Như Hoa cũng không thể nói thành lời là không giống chỗ nào. Nhưng mà khi nói chuyện cùng thằng bé này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Mặc dù vừa rồi trên bàn cơm bà nói rất nhiều chuyện lặt vặt, cậu ấy cũng không thấy phiền phức, còn đáp lại mấy câu khiến cho người ta rất ấm lòng.

"Vả lại, thằng bé cũng rất đáng thương. Cha ruột như thế đã đành, ngay cả mẹ ruột còn tệ hại hơn mẹ ghẻ nữa". Hoàng Như Hoa không khỏi xót xa nghĩ đến dáng vẻ đau buồn của Yến Chử khi anh kể về hoàn cảnh gia đình lúc ăn cơm.

"Sau này Đinh Đinh và cậu ấy kết hôn rồi, chúng ta đối đãi với cậu ấy tốt một chút. Ba mẹ vợ cũng là ba mẹ thôi, thằng bé này không có ba mẹ lo lắng, chúng ta đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng có thể nhớ vài phần. Sau đó đem phần tình cảm này, trả lại trên người Đinh Đinh".

Cơm đã ăn, người lớn cũng đã gặp, chuyện này cơ bản đã quyết định xong. Hoàng Như Hoa tất nhiên sẽ không nắm lấy những chỗ không vừa ý đó, mà là nghĩ cách biến nhược điểm thành ưu điểm.

“Còn cần bà phải nói nữa!”, Lâm Quang Quốc tắt đèn dầu, bóng đêm cũng không làm ảnh hưởng hai vợ chồng nói chuyện.

“Thêm một khoảng thời gian nữa, để anh em Đinh Nam sửa chữa lại nhà cũ đi. Lúc hai vợ chồng Đinh Đinh chưa có nhà riêng thì cứ ở chỗ đó trước. Của hồi môn của Đinh Đinh, cũng không cần làm đồ giả. Chẳng phải thằng bé Yến Chử kia nói có đồng hồ sao, ban đầu muốn chuẩn bị cho Đinh Đinh ba món giá trị, chỉ cần giữ lại máy may thôi, xe đạp và đồng hồ đều đổi thành tiền, cho Đinh Đinh áp đáy rương*.Yến Chử không có cha mẹ giúp đỡ, vừa mới bắt đầu sinh hoạt vợ chồng nên chắc sẽ hơi eo hẹp”.

(*nguyên văn 压箱底: chỉ những thứ quan trọng và quý giá nhất.)

Lâm Quảng Quốc đường đường là một người đàn ông, lại rất cẩn thận, suy nghĩ vô cùng chu đáo.

"Cứ làm theo ông nói đi. Khi tôi gả đến đây lúc trước, mẹ tôi có cho tôi một đôi nhẫn vàng, một đôi hoa tai và một cái vòng tay vàng. Ban đầu tôi định lúc trăm tuổi mới chia, Đinh Đinh lấy chồng, có mỗi cái máy may cũng coi không được, tôi cho nó thêm một cái vòng tay vàng”.

Hoàng Như Hoa tính toán lại của cải còn lại trong nhà. Của hồi môn của con gái đã được tích cóp từ lâu, nhà bọn họ có nhiều lao động, lại còn chưa chia nhà, mấy năm nay cùng dành dụm được khá nhiều của cải, làm một buổi tiệc rượu cũng dư dả. Hai vợ chồng mỗi người một câu, nghĩ đến con gái sắp sửa trở thành con của người khác, cả đêm họ lại hồi tưởng về dáng vẻ của Lâm Đinh Đinh khi con nhỏ, mãi mà không thể ngủ được.

*****

"Lão Yến ơi, con trai của ông lại gửi thư cho ông hả?".

Đối với nông trường ở chỗ Yến Tuân, điều mà mọi người mong chờ nhất chính là Yến Chử gửi thư đến. Người ở nơi này đều quá cô đơn, đối với bọn họ, Yến Tuân nhận được thư cũng chẳng khác gì bọn họ nhận được thư.

"Đúng vậy".

Yến Tuân không giấu được nụ cười trên khuôn mặt. Từ lúc nhận được thư con trai gửi đến, cả người ông trông cứ như được tái sinh. Một người đã từng mang dáng vẻ già nua chán chường, bây giờ tinh thần mỗi ngày đều phấn chấn. Trong lòng ông tràn đầy nghị lực, ông phải sống cho thật tốt, sống đến ngày gặp lại con trai. Người bên cạnh cũng bị ông ảnh hưởng, mỗi lần nghe ông đọc thư nhà, họ lại nghĩ có lẽ con cái của họ ở một nơi nào đó cũng đang nhớ đến họ, nhưng mà không biết bọn họ đang ở nơi này thôi, lập tức cảm thấy có động lực tồn tại.

"Con trai của tôi sắp lấy vợ rồi". Yến Tuân vui vẻ nhìn tấm ảnh chụp được kẹp trong lá thư.

Chàng trai xán lạn trong ảnh có năm phần giống ông, hoàn toàn khác với đứa bé mặt bánh bao trong trí nhớ của ông. Yến Tuân kích động đến mức chẳng biết nên nói gì.

"Cho chúng tôi xem với nào!". Một đám người nghe Yến Tuân nói xong, lập tức chồm tới để xem.

"Lão Yến này, đứa con trai này của ông trông còn đẹp trai hơn ông nhiều. Đây là con dâu của ông phải không, cũng rất xinh đẹp".

"Ông thật là có phúc, con trai lấy vợ, chắc chắn không bao lâu nữa là có thể bế cháu nội rồi".

Đám người mỗi người một câu, nhìn đôi vợ chồng trẻ trên ảnh chụp, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Yến Tuân thấy con trai có nói về hoàn cảnh của con dâu trong bức thư, không phải là cô gái thành phố, mà là một cô gái ở thôn làng nơi Yến Chữ đang hoạt động sản xuất. Cô ấy là một cô gái tốt bụng và hiền lạnh, tính cách sôi nổi rộng rãi. Con trai còn nói rất thích cô gái này. Hai đứa đã thương lượng xong, sau này xây nhà thì xây thêm một căn phòng trống để chờ ông về.

Yến Tuân vốn dĩ không phải là người đàn ông có quan điểm môn đăng hộ đối, huống hồ gì bây giờ ông còn đang trong hoàn cảnh này, cũng chỉ có những người khác có thể coi thường ông thôi.

Yến Tuân cho rằng cô gái mà con trai thích nhất định là người tốt, xem Lâm Đinh Đinh trong ảnh chụp còn vui vẻ đến nhường nào.

"Đây là kẹo mừng con trai tôi gửi tới, mỗi người một viên dính chút không khí vui mừng nào".

Trong gói hàng con trai gửi tới lần này, Yến Tuân nhìn thấy còn có một ít lương khô và kẹo. Ông hốt một nắm cho các anh em cùng chung cảnh ngộ, ngẫm một lúc, lại hốt một nắm đi đến chỗ ông cụ Lý gác cổng, bày tỏ lòng cảm kích đối với ông ấy.

“Cậu là người có phúc, những ngày khổ cực luôn có thể kết thúc vào một ngày nào đó”.

Ông cụ Lý đón lấy kẹo mừng, tươi cười lộ ra hàm răng ố vàng. Ánh mắt Yến Tuân lóe lên, trước giờ ông cụ Lý không hay nói những lời này với bọn họ, chẳng lẽ là có hào quang phản chiếu?

Ông không rảnh ở lại tâm sự, trở về phòng và thảo luận tin tức này với những người bạn.

"Ting - Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ là 100%, khen thưởng 300 điểm".

Lúc này, Yến Chử đang mặc một bộ đồ kiểu Lê-nin, trên người treo một đóa hoa đỏ thẫm, chuẩn bị làm tân lang.