Xuyên Nhanh: Phản Diện Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 5

Khỏi phải nói, trong lòng Lâm Đinh Đinh ngọt ngào đến nhường nào. Trước kia, mặc dù Yến Chử cư xử với cô không giống với những cô gái cùng thôn và nữ thanh niên trí thức khác, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng đối đãi với cô dịu dàng giống như hôm nay. Anh còn đưa cho cô bánh quẩy và kẹo, những thứ này vô cùng quý giá. Điều này khiến cho Lâm Đinh Đinh vốn luôn hoài nghi về tình cảm giữa hai người lập tức trở nên kiên định. Vậy cũng phải nói đến Yến Chử, mặc dù anh kế thừa ký ức của cố chủ, nhưng cảm giác dung nhập bản thân vào thế giới này của anh chưa đủ mạnh. Tất nhiên là anh chẳng ý thức được rằng bánh quẩy và kẹo ở thời đại của anh là những thứ rẻ tiền, nhưng ở thời đại khan hiếm lương thực thiết yếu này, chúng lại là thứ quý giá cỡ nào. Chính hành động này của anh đã hoàn toàn làm cho Lâm Đinh Đinh tin tưởng, anh thật sự hơi thích cô.

Tuy trong lòng Lâm Đinh Đinh vui vẻ, nhưng cô vẫn còn nhớ những gì mẹ cô đã dạy. Cô và Yến Chử vẫn còn chưa xác định quan hệ, không thể nhận thứ quý giá của người ta như thế, nên cô lập tức khước từ và định ra về lập tức.

Yến Chử không suy nghĩ quá nhiều, anh cho rằng cô bé đang lễ phép. Anh cầm gói nhỏ được cố chủ đặt ở bên gối đầu, đứng dậy và bước xuống kháng, kéo tay cô bé lên và trực tiếp nhét vào trong tay cô.

Anh…anh…anh nắm tay cô!!!

Lâm Đinh Đinh cảm nhận được cảm giác mềm mại và nhiệt độ hơi khô nóng khi lòng bàn tay của anh chạm vào, tim đập nhanh đến nổi dường như nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Cô đâu còn lo lắng hay cự tuyệt, lập tức giống như một chú mèo con bị giẫm phải đuôi, quay đầu chạy đi, trong tay còn cầm gói đồ ăn vặt mà Yến Chử vừa mới cho cô.

Nhìn cô gái nhỏ chạy trối chết, Yến Chử không khỏi lại mở cửa sổ nhiệm vụ ra, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính đã tăng từ 8% lên 30%, đây quả thực chính là bước nhảy vọt về chất. Có vẻ như độ hạnh phúc của cô bé đã tăng lên, nhưng vì sao cô ấy lại muốn bỏ chạy?

Yến Chử vẫn là “lão xử nam ngàn kiếp”, cho rằng anh không thể hiểu nổi suy nghĩ của đám con gái các cô. Nhưng nếu tặng một gói đồ ăn vặt có thể làm cho cô gái nhỏ vui vẻ như vậy, hình như anh đã tìm được được ý tưởng khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Sau này chỉ cần kiếm tiền, mua cho cô nhiều đồ ăn ngon là được rồi đúng không?

Suy nghĩ trong lòng Yến Chử cũng không mấy rõ ràng.

*****

"Đinh Đinh, con mới vừa đi đâu về vậy? Đang cầm thứ gì trong tay đó?".

Hoàng Như Hoa thấy con gái chạy ra từ con đường nhỏ dẫn đến Viện thanh niên trí thức, trên mặt còn mập mờ đỏ ửng. Bà lập tức đoán ra được đứa con gái ngu ngốc của bà đã làm gì, chẳng qua là khéo léo không nói huỵch toẹt ra.

"Không…không có gì".

Lâm Đinh Đinh thấy mẹ đang đứng ngoài sân, trong lòng hoảng hốt, cô bất giác giấu thứ trong tay ra phía sau. Nhưng cô nghĩ lại, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, trước mặt lại là mẹ ruột của cô, có gì đâu mà phải giấu giếm bà.

"Con mới nghe thanh niên trí thức Lâm đại ca nói Yến đại ca bị bệnh, trong viện thanh niên trí thức chỉ có một mình anh ấy nên con đã đến chỗ chú hai lấy mấy viên thuốc hạ sốt cho anh ấy". Lâm Đinh Đinh nhìn đất vàng dưới chân, cắn môi và nói với vẻ ngượng ngùng.

Chuyện cô thích Yến Chử thì người trong nhà dường như cũng biết cả, bất kể là mấy người anh hay là ba mẹ đều không ủng hộ. Họ cảm thấy Yến Chử là người thành phố, lại là học sinh trung học phổ thông, mặc dù Lâm Đinh Đinh cũng đã từng đi học, còn học đến trung học cơ sở, nhưng cả hai đều không tương xứng về mặt gia cảnh và trình độ học vấn.

“Một đứa con gái như con đi đến Viện thanh niên trí thức một mình sẽ không tốt, những chuyện như vậy sau này cứ để cho các anh của con đi”.

Hoàng Như Hoa không đành lòng trách mắng con gái, bà cũng đã đến đây khi còn là một cô bé. Trong số những thanh niên trí thức, Yến Chử kia là người có ngoại hình “sáng” nhất. Bà sống đến từng tuổi này, chưa từng nhìn thấy một chàng trai trẻ nào có dáng vẻ đẹp mắt đến vậy. Các cô gái nhỏ yêu thích cái đẹp, cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng Hoàng Như Hoa không coi trọng tình cảm của con gái dành cho Yến Chử. Mặc dù con gái thường hay nói tốt về chàng trai trẻ kia trước mặt bọn họ, Hoàng Như Hoa vẫn luôn cảm thấy rằng, Yến Chử kia hình như đang lừa gạt con gái bà. Đoạn tình cảm này, cậu ấy căn bản là không có bỏ ra tình cảm thật sự. Bà không muốn con gái bị tổn thương, đành phải nghĩ ra mọi cách để tách hai người ra xa một chút.

“Dạ…”

Lâm Đinh Đinh nghĩ lại hành động kéo tay thân mật của Yến đại ca khi nãy, lập tức cảm thấy hai gò má nóng bừng. Cho dù mẹ cô không nhắc nhở, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cô cũng không dám đến gặp Yến đại ca, cô thẹn thùng.

Con gái nói vậy, Hoàng Như Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà chợt nhớ ra con gái vừa giấu gì đó sau lưng, vội vàng hỏi lại một câu: “Con mới vừa cầm thứ gì trên tay đó?”

“Không có gì, là bánh quẩy Yến đại ca mua từ thành phố về và kẹo mà mẹ anh ấy gửi tới, Yến đại ca bảo con mang về nhà rồi chia cho mọi người cũng ăn”.

Nửa câu sau là Lâm Đinh Đinh tự thêm vào, cô muốn thay Yến Chử tạo ấn tượng tốt với người trong nhà.

“Mẹ, con để những thứ này trong ngăn tủ của mẹ. Sắp đến tết rồi, còn có thể bày được hai đĩa thức ăn đó”. Lâm Đinh Đinh thè lưỡi, vòng qua người mẹ và vào nhà, tránh cho bà tiếp tục hỏi han.

"Con bé chết tiệt kia, sao lại lấy đồ đắt tiền như thế của người ta”.

Hoàng Như Hoa đứng ngoài sân, sốt ruột đến dậm chân. Bởi vì chuyện này, bà phải đánh giá lại con người Yến Chử một lần nữa. Có thể hào phóng tặng người khác bánh quẩy và kẹo như vậy, có lẽ cậu Yến Chử này cũng không phải là loại người như bà đang nghĩ.