Hệ Thống Sắm Vai Siêu Cấp Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1- Chương 5: Thố Ti Hoa Xinh Đẹp (3) ( H Nhẹ)

Ninh Lam đang nhắm mắt hưởng thụ thì bỗng cảm thấy thân dưới chợt lạnh, cậu cúi đầu xuống nhìn phát hiện quần của mình đã bị tụt xuống từ bao giờ. Ninh Lam ngơ ngác một lúc lâu mới load kịp, cậu luống cuống cúi đầu muốn kéo quần lên nhưng tay lại bị Giáo y cầm chặt. Anh mỉm cười hỏi: Lam Lam! Định làm gì thế?

Ninh Lam ngước đôi mắt tròn vo lên lắp bắp: Quần!... quần...quần rơi rồi.

Giáo y khựng lại sau đó thản nhiên cầm vòi hoa sen xả thẳng xuống người của Ninh Lam, cậu rùng mình một cái dùng hai tay ôm lấy ngực mình, sau đó như nhớ ra cái gì đó liền chuyển thành ôm chú chim non hồng hào bên dưới. Giáo Y thấy vậy bật cười, anh xoa đầu Ninh Lam nói: Lam Lam đáng yêu quá! Ngượng ngùng cũng rất đáng yêu nữa!

Má Ninh Lam hồng lên xoay người về phía anh, cậu không biết rằng hành động của mình khiến Giáo y càng thêm không xong. Chiếc mông đĩnh kiều trắng nõn nà trực tiếp đối diện với anh, vì có thêm ánh nước nên nhìn càng thêm sáng bóng, dâʍ đãиɠ. Giáo y nuốt nước bọt, tay không tự chủ cầm vòi hoa sen đưa xuống xả thẳng vào nơi khiến anh thất thố.

Ninh Lam bị hành động của Giáo y làm cho giật mình, cậu định lùi về sau nhưng lại bị anh giữ lại, bàn tay to lớn của Giáo y vòng qua eo Ninh Lam, cả người như dựa sát vào cậu. Anh hơi ghé đàu xuống nói bằng giọng trầm khàn: Ninh Lam ngoan! Để anh tắm sạch sẽ nơi này giúp em nhé!

Trong đầu Ninh Lam vang lên tiếng cảnh báo cấp độ đỏ, cậu nhận ra được ý đồ của Giáo y nhưng dù có muốn tránh cũng không còn kịp nữa. Bàn tay thon gầy của anh đã trực tiếp áp lên mông Ninh Lam nhào nặn thành đủ hình dáng. Đôi lúc lại như có như không sượt qua kẽ mông chạm vào nơi thần bí ướŧ áŧ chưa được khai phá của cậu. Ninh Lam theo bản năng giãy dụa nhưng cậu vẫn nhớ đến nhân thiết của mình nên đành giả bộ ngốc ngốc nói: Ngứa quá!... Ngứa!... Không thích!

Sự pharn kháng nhỏ bé của cậu chỉ đổi lại một nụ cười trầm khàn của người đàn ông, anh chạm thẳng tay lên đóa hoa non mềm giữa hai chân Ninh Lam, xoa nhẹ hai cái rồi nói: Nơi nào ngứa? Chỗ này sao?

Ninh Lam mơr to mắt, đôi bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu đánh lên bắp tay săn chắc của người đàn ông, cậu quẫy đạp muốn thoát khỏi ôm ấp của anh ta nhưng kết quả lại ngược lại. Giáo y siết chặt thân thể trong tay thỏa mãn kề mũi lên bờ vai trần hít một hơi sâu. Anh ta giống như một kẻ biếи ŧɦái liên tục hít hít ngửi ngửi cơ thể trần trụi của Ninh Lam sau đó thở ra một tiếng thỏa mãn. Cánh tay quàng qua eo bắt đầu lần lên tren chạm vào trái anh đào chín mọng bên phải nhào nặn , ngắt nghéo khiến Ninh Lam ngửa cổ kêu đau.

Cậu cắn môi nức nở hai tiếng, dùng sức hất tay của Giáo y ra nhưng chỉ đổi lại một cái véo mạnh của anh ta,Bầu không khí dần nóng lên, Ninh Lam cũng gấp đến nỗi sắp khóc , cậu bấu vào bắp tay người đàn ông , giọng nói cũng cao dần: sợ quá! Không thích! ... xin lỗi!

Giáo Y thơm chụt một cái lên má của Ninh Lam, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ mồ hôi trên người cậu: Lam Lam vì sao phải xin lỗi! Em để Giáo y liếʍ nơi này có được không? Giáo y muốn chào hỏi nó một chút.

Bàn tay dưới mông cậu đang dần di chuyển ra phía trước nắm chặt lấy điểu điểu nhỏ xinh xoa nắn một cách thô bạo, Ninh Lam ăn đau hô một tiếng cúi gập người xuống, cậu siết chặt hai chân để ngăn bàn tay tiếp tục làm càn của người đàn ông, nhưng không ngờ hành động này lại khiến tay của Giáo Y bị kẹt ở bên trong, anh ta cũng không có ý định rút ra, cái tay hư hỏng vẫn liên tục xoa nắn. Không lâu sau Ninh Lam đã mềm nhũn cả người, cậu dựa vào l*иg ngực Giáo y khóc không ra hơi.

Phía dưới bắt đầu có cảm giác tê dại, chạy thẳng lên xương cụt la ra từng ngóc ngách trên cơ thể khiến Ninh Lam rùng mình liên tục. Cậu ngửa đầu ra sau trong miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ: Không thích.... Không thích! Lam lam sai rồi!...

Trước mắt bắt đầu nhòa đi, Giáo y cũng không thỏa mãn với việc sờ soạn thông thường, anh ta bắt đầu cúi đầu hôn hít, mυ'ŧ đi mυ'ŧ lại vùng gáy của cậu để lại những dấu hôn sắc tình. Ninh Lam bị nhột đến nỗi trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng vẫn bị bắt về lại.

Phần dưới của Giáo y đỉnh vào chiếc mông tròn của Ninh Lam, phần đầu nhọn cọ xát vào khe mông như dụ dỗ cậu chơi cùng. Ninh Lam càng ngày càng gấp, cậu cố nghĩ cách để thoát khỏi vòng tay của người đàn ông nhưng đầu óc lại bị anh ta làm cho mụ mị hẳn đi.

Tiếng thở dốc của giáo y vang lên bên tai cậu, anh ta cười khẽ một tiếng vươn lưỡi liếʍ láp vành tay trắng nõn của mỹ nhân, sau đó ác ý dùng răng day day dái tai. Cánh tay bên dưới cũng tăng nhanh tốc độ xoa nắn khiến Ninh Lam dục tiên dục tử.

Cậu một bên trốn khỏi miệng của Giáo y, một bên cố gỡ tay của anh ta ra nhưng cả người đã sớm không còn sức. Cuối cùng dưới sự thúc ép của người đàn ông này, Ninh Lam rướn người tiết ra trong tay Giáo y, cả cơ thể cậu run rẩy như bị điện giật, hai chân co quắp lại , mắt mở lớn miệng chảy nước dãi.

Giáo y vẫn một mực ôm lấy cậu, anh ta nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tay cười một tiếng đưa lên miệng liếʍ sạch sẽ, cả quá trình như tua chậm lại trước mắt Ninh Lam, cậu bắt đầu run lên dưới ánh nhìn như sói đói của anh ta. Giáo y ăn một cách ngon lành sau đó nhoẻn miệng cười cúi đầu liếʍ sạch nước bọt trên khoé miệng của cậu, anh ta giống như vẫn chưa thỏa mãn nói: Ngọt quá! Sao Lam Lam lại ngon như vậy chứ? Có phải Lam Lam làm từ đường không?

Ninh Lam sợ hãi khóc toáng lên lắc đầu nguầy nguậy” Không ! Lam Lam không ăn được! Sợ quá viện trưởng ơi!

Giáo y nhìn thân dưới đang hừng hực khí thế của mình rồi lại nhìn đứa nhỏ đang thở không ra hơi, anh đành bất đắc dĩ nhịn xuống lấy khăn lông lau sạch cơ thể cho cậu, sau đó dỗ dành nói: Lam Lam ngoan! Đừng khóc nữa! Anh sai rồi! Lát về phòng cho em ăn thật nhiều kẹo nhé!

Ninh Lam vẫn không nín khóc, Giáo y vừa tới gần cậu liền lùi ra xa, run rẩy như một con thỏ nhỏ, Giáo y thở dài một cái cầm chiếc áo blue trên cửa khoác lên người cho Ninh Lam sau đó bế bổng cậu lên, không cho cậu thời gian để từ chối hay chạy trốn.

Từ góc độ này anh có thể nhìn thấy chiếc mũi nhỏ hồng hồng của Ninh lam, có lẽ do khóc nhiều nên đôi mắt cũng đỏ lên, ngập nước nhìn đáng thương vô cùng, anh đau lòng hôn nhẹ lên mí mắt cậu hai cái rồi nói: Anh sai rồi! Lam Lam đừng khóc nữa có được không?

Ninh Lam nghe vậy liền ôm lấy cổ Giáo y vùi mặt vào hõm cổ anh ta, sau đó như nhớ ra gì đó nhìn về phía con thỏ bông đang ngồi ngoan ngoãn trên bồn cầu nói: Thỏ!.. Thỏ bông! Giáo y liếc mắt nhìn thấy vậy cũng không lấy cho Ninh Lam mà quay đầu đi thằng.

Giáo y: Lam Lam ngoan! Bạn thỏ vừa nói với anh rằng muốn đi tắm, Lam Lam để cho bạn ấy đi tắm nhé!

Ninh Lam nghe vậy liền không nghi ngờ gì gật đầu, ở một góc độ mà cậu không nhìn thấy ánh mắt của Giáo y đã biến thành si mê, anh ta tựa sát đầu vào cậu hít lấy hít lể hương thơm thoát ra , miệng lẩm bẩm: Của mình! Của mình! Lam Lam của mình

Về đến phòng y tế, Giáo y liền giữ lời hứa cho Ninh Lam rất nhiều kẹo, sau đó dặn cậu ngồi yên trong phòng rồi đi lấy quần áo cho cậu thay, trước khi đi anh ta còn không quên khóa cửa lại như sợ cậu chạy mát.

Bóng Giáo y vừa khuất, ánh mắt Ninh Lam liền thay đổi, cậu điên cuồng gọi hệ thống: Hệ thống! Mi ra đây cho ta! Giải thích rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hệ thống lập tức online: Có chuyện gì vậy kí chủ?

Ninh Lam tức đến nỗi thở không ra hơi, nhớ lại những gì vừa xảy ra trong phòng tắm khiến dạ dày cậu nôn nao: mi không hề nói cho ta biết tên Giáo y kia là một tên ấu da^ʍ!

Hệ thống ngạc nhiên, hình người 3D của nó há hốc mồm trông rất buồn cười, một lúc sau nó tự tay khép miệng mình lại lắp bắp nói: Không thể nào! Rõ ràng nhân thiết của anh ta rất bình thường, là một người dịu dàng ân cần.

Ninh Lam nghiến răng ken két: Có dịu dàng, có ân cần nhưng là bị biếи ŧɦái, anh ta vừa làm mấy trò đồϊ ҍạϊ với một đứa trẻ vị thành niên trong nhà vệ sinh đấy!

Hệ thống nghe vậy trầm mặc, một lúc sau nó mới hỏi: Đứa trẻ ấy là kí chủ à?

Ninh lam nghẹn lời nhưng vẫn gật đầu, để chứng thực cậu còn cho nó xem dấu hôn ở cổ mình, Hệ thống trầm mặc part 2, nó hít một hơi sâu rồi nói: Giáo y không hề có vấn đề gì cả!

Ninh Lam chỉ kém nước đập bàn đứng dậy, bằng chứng xác thực như vậy rồi mà nó còn cố lừa dối mình, có khi tên nhãi hệ thống này không muốn đổi một thế giới khác cho cậu nên mới nói vậy.

Hệ thống biết thừa kí chủ nhà mình đang nghĩ gì, nó thở dài một cái kiểu như rất bất lực: tui không có lừa ngài! Nhân thiết của Giáo y hoàn toàn bình thường, nguồn cơn của sự việc có thể là do hào quang vạn nhân mê của ngài.

Ninh Lam nghe vậy liền ngẩn người sau đó tò mò hỏi: hào quang vạn nhân mê là gì?

Hệ thống hô biến một cái biến thành một giáo sư, trên màn hình là một chiếc bảng 3D ghi dòng chữ: hào quang vạn nhân mê.

Nó cầm thước chỉ vào dòng chữ rồi nói: Hiểu nôm na như thế này, hào quang vạn nhân mê là một loại năng lượng tồn tại bên trong cơ thể kí chủ, nó khiến những người xung quanh có hảo cảm với chủ nhân của mình, sau đó dần dần nảy sinh thành tình yêu. Đôi khi nó còn tạo ra hiệu ứng tiếng sét ái tình.

Ninh Lam ồ một tiếng gật đầu, hệ thống nói tiếp: Tuy nhiên hào quang vạn nhân cũng giống như con người vậy, có mạnh có yếu, nếu kí chủ của nó có sẵn những tiềm năng tối ưu như gương mặt hoặc dáng người đẹp thì nó sẽ phát huy tối đa những công dụng của mình. Như ngài thì phải nói quá hoàn hảo rồi, cho nên hào quang mới mạnh như vậy, đôi khi nó còn khiến người đối diện yêu ngài ngay lập tức chỉ với một ánh nhìn. Gặp phải biếи ŧɦái thì coi như xong đời.

Ninh Lam tự tưởng tượng ra viễn cảnh đó sau đó cậu rùng mình nổi da gà: Ý mi là do hào quang vạn nhân mê đã khiến Giáo y biến thành như vậy à!

Hệ thóng nổ pháp hoa , màn hình hiện lên một chữ Bingo, nó nhìn Ninh Lam với ánh mắt đồng tình để lại một câu: cho nên sau này nếu như gặp phải chuyện gì đó khó nói thì kí chủ cũng tự biến rồi đấy!

Nói xong câu này nó liền lập tức offline , để lại một mình Ninh Lam ngồi ngơ ngác với một đống vấn đề chưa được giải đáp.