7. Tăng ca vào cuối tuần là việc tôi ghét nhất, bất lực mà không thể làm gì khác, điểm tốt duy nhất là khi về nhà một mình tôi có thể ngồi ba ghế. Đáng tiếc là điều này cũng không thể an ủi được tôi.
11 giờ đêm cổng ga tàu điện ngầm không có ai, tôi bận rộn cả ngày, đau đầu muốn chết, lưng đau cũng không dám cúi đầu xuống vì đầu đau quá mức, xui xẻo là chân lại mang giày mới, đau tới nhe răng. Nhìn trái phải không thấy ai, tôi đá giày ra xách trên tay, bước xuống cầu thang thật thoải mái.
Ga tàu điện ngầm im ắng, tôi lại thấy tim đập thình thịch vì sự im lặng này, quay đầu nhìn, quả nhiên!
Từ tiên sinh đứng cách tôi không đầy năm bước chân. Còn nhìn đôi giày trong tay tôi!
Tôi xách giày như nông dân xuống đồng làm ruộng, còn Từ tiên sinh mặc vest lịch sự, chỉn chu, tầng lớp xã hội thành đạt điển hình. Tôi hết sức mất mặt, đang cân nhắc xem nên chào hỏi anh thế nào thì anh lại lên tiếng trước: “Muộn thế này em mới tan làm?”
Tôi cười gượng, tàu điện ngầm sắp vào ga, tôi khom lưng nhanh chóng mang giày vào, vì lưng đau nên động tác hơi vặn vẹo. Anh bước vào sau, ngồi bên cạnh tôi. Tôi kiềm cả buổi, miệng thúi hỏi: “Anh không về nhà với bạn gái à?”
Nhìn vẻ mặt của anh, tôi biết hỏng rồi, quả nhiên anh nói, “Ừ.”
Trong nháy mắt, tôi thấy lưng đau muốn khóc.
Còn chưa tới nhà tôi đã xuống tàu, thậm chí còn không chào anh. Xuống tàu thì bắt đầu khóc. Đứng trong ga tàu điện ngầm vắng tanh, chân trần, bật khóc.
Tôi yêu anh suốt mười năm. Ai có thể ngờ đó là nghiệt duyên của thầy giám thị.
Tôi là một người tùy theo hoàn cảnh, một Xử nữ điển hình. Chị tôi thì hoàn toàn trái ngược, chị là người mà yêu ghét biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn, cung Bò cạp, rất cực đoan. Cho nên chị thích một người thì cho dù ở xa bên kia trái đất, chị cũng không ngại mà đuổi theo. Còn tôi thích Từ tiên sinh, từ lúc bắt đầu trò đùa làm càn kia đến giờ vẫn chỉ giữ trong lòng. Nhiêu đấy cũng thấy sự khác biệt của chúng tôi.
8. Tôi hết lớp 11, anh đã đi học đại học, tôi thảm rồi, tất cả thầy cô đều công kích tôi, bảo tôi phải đuổi theo chân anh, thi được vào trường anh học. Mọi người tự tưởng tượng đi, lần đầu tiên tôi thấy thầy cô nhiệt tình thúc đẩy cho tình yêu học trò như vậy. Đương nhiên nhiều năm sau tôi mới biết có câu gọi là, sống lâu rồi thì cái gì cũng có thể thấy.
Sau đó, quả thật tôi và Từ tiên sinh thành đại diện cho những người yêu sớm ở trường tôi.
Năm 12 của tôi thật sự dùng gấp trăm lần sức lực, thời điểm anh tốt nghiệp đã đưa hết tập ghi chép cho tôi. Tôi đội cái danh này, một năm 12 hết sức vất vả, chủ yếu là vì áp lực quá lớn. Bạn bè xung quanh và thầy cô đều so sánh tôi với anh, đến cuối cùng mẹ tôi cũng biết chuyện đó. Khi đó chỉ có C Quân luôn nói với tôi: Từ tiên sinh hại mày rồi.
Khi đó tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu, cũng có thể là do còn trẻ, bị nói lâu rồi thì nghĩ mình thật sự là bạn gái Từ tiên sinh, phản ứng tự nhiên là che chở anh, phản bác lại: “Làm gì có, thành tích tao tiến bộ nhiều như vậy, mọi người thấy rõ như ban ngày.”
C Quân một phát trúng tim: “Nếu tao bị thầy cô nhìn chằm chằm như vậy, thành tích tao còn tốt hơn mày.”
Vì vậy mới nói, mù quáng yêu thầm hại người nhất.
Tựa như, mùa đông ấm áp mua thêm một chiếc áo khoác dày, thích thú không chờ nổi, đăng lên dòng trạng thái: Ngồi chờ không khí lạnh.
Còn mọi người thì đều cảm thấy mình thiếu bị đòn.
Học kỳ hai lớp 12, mọi người bắt đầu tham khảo chuyên ngành đại học. Ba mẹ tôi khi đó ầm ĩ đến tận trời, đã ghét nhau như chó với mèo, tiến vào tình hình đấu tranh vũ lực. Chị tôi mới tốt nghiệp đại học, công việc không thuận lợi, lại xảy ra chuyện với bạn trai. Không ai lo cho tôi. Tôi đành nhắn tin cho Từ tiên sinh hỏi điểm số xét tuyển chuyên ngành các thứ.
Anh kiên nhẫn giới thiệu cho tôi. Tôi không dám nói rằng mục tiêu của tôi là trường của anh.
Thật ra tôi là người rất nhát gan, tựa như khi đó tôi biết ba mẹ cãi nhau nhiều sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi không dám hỏi. Tôi biết mình thích Từ tiên sinh cũng không dám nói nghiêm túc, chỉ dám chêm miệng theo khi mọi người ồn ào đùa giỡn.
Từ tiên sinh học tài chính, tôi cũng học tài chính.
Nhưng hiện giờ, ngành làm việc chúng tôi không liên quan gì đến nhau. Vậy nên tôi không biết từ bao giờ chúng tôi đã hòa lẫn vào đám đông, chỉ có thể nhìn nhau từ xa xa qua đám đông, rốt cuộc không còn có thể đến gần được nữa.
- ----
Ghi chú của Mỏng: Tác giả hay có nói vài câu cuối chương, mấy bạn muốn đọc không tui edit sơ qua đưa vào luôn? Không liên quan tình tiết truyện hoặc spoil, chỉ là những cảm xúc trong ngày của bạn tác giả thôi.
Tui đọc thì thấy bả cũng xàm xàm, cũng là dân văn phòng, cũng mệt mỏi vì công việc & áp lực cuộc sống. Tui đọc đâu đó HÌNH NHƯ đây là câu chuyện bả viết có phần thật của bản thân, nhưng chỉ là không HE như nữ chính thôi. Nhưng tui đọc thoáng qua rồi quên béng nên qua nay tui tìm quá trời mà chưa thấy thông tin đó lại, hoặc tui nhớ nhầm qua truyện khác huhu.