Editor: Lam Lam
Cô khϊếp sợ không chỉ vì con số này đáng sợ, mà càng khϊếp sợ hơn vì Lục Vân Cảnh gϊếŧ người là vì cô, nữ cảnh sát cuối cùng còn nói, "Tuy rằng Lục Vân Cảnh thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng anh ta gϊếŧ người cũng là vì cứu người, nhìn ra được hắn ta thực sự rất yêu cô." Khác với thái độ kiệm lời ban đầu,nói những lời này cô ấy lộ ra sắc mặt ngưng trọng, nhưng cô lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên cách làm đó cũng không đúng."
Chỉ là Trình Vũ trong lòng cười khổ, Lục Vân Cảnh yêu cô sao? Những lời này nghe thật đáng cười.
Không ai hiểu rõ hơn cô cuộc hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh cái gì.
Nếu cô nói cho nữ cảnh sát biết, cô và Lục Vân Cảnh kết hôn nhiều năm lại không ở cùng phòng, thậm chí hai người vẫn luôn duy trì sự xa lạ, không biết cô ấy nghe xong có bị dọa nhảy dựng hay không?
Cô và Lục Vân Cảnh chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Sau khi kết hôn không chỉ không cùng phòng, thậm chí nói chuyện cùng nhau cũng rất ít, Lục Vân Cảnh yêu cô, yêu đến nỗi điên cuồng gϊếŧ người, sao cô có thể tin được?!
Cô cuối cùng cũng không đáp, chỉ nhờ cảnh sát đưa cô trở về.
Đưa cô về nhà của Lục Vân Cảnh.
Vùng ngoại ô Bắc Thành có duy nhất một cái biệt thự duy nhất - giống như một lâu đài.
Lục Vân Cảnh xảy ra chuyện, tài sản của anh toàn bộ đều bị đóng băng, anh chỉ lưu lại mỗi căn nhà này, bởi vì Lục Vân Cảnh viết tên cô trên danh nghĩa, những việc này cũng là từ miệng của cảnh sát cô mới biết được, lúc trước cô căn bản không biết Lục Vân Cảnh để căn nhà này đứng tên cô.
Cảnh sát đưa cô đến cửa nhà rồi đi, trước khi đi còn dặn dò cô phải cẩn thận một tí. Trình Vũ đứng ngoài cửa chăm chú nhìn cánh cổng lớn nguy nga và biệt thự khí phách, lộng lẫy bên trong, lặng im thật lâu sau mới đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt một mảnh vắng lặng, hai bên đã không có người làm vườn cắt sửa hoa cỏ, ngoài cửa cũng không có người hầu nghênh đón, hai bên cửa hông cũng không có bảo vệ tuần tra.
Sân nhà trống trải, biệt thự vắng vẻ, không có một chút sức sống, lạnh lẽo thê lương, như bị lãng quên.
Rõ ràng...... Rõ ràng trước khi cô hôn mê cũng không phải như vậy.
Nhìn sự tịch mịch, trống vắng trước mắt cô mới dám chắc, quả nhiên Lục Vân Cảnh đã không còn nữa, thời kì thuộc về anh đã hoàn toàn kết thúc.
Có một loại khổ sở dưới đáy lòng không nói nên lời tỏa ra khắp người, miệng vết thương bị khâu lại không nhịn được truyền đến sự đau đớn.
Cô ôm ngực từng bước gian nan đi vào nhà.
Trang hoàng tinh xảo, xa hoa nhưng lại cô tịch, đẩy cửa đi vào đã ngửi thấy mùi ẩm ướt mốc meo. Giống như rất lâu không có người dọn dẹp.
Tầng tầng lớp lớp bụi phủ lên ghế sô pha bằng nhung hoa mỹ được thêu thùa bằng thủ công phức tạp, cô tùy ý vỗ vỗ, cuộn tròn trên sô pha, lấy điều khiển bật TV.
Tin tức quả nhiên đều truyền tin tức sát thủ liên hoàn Lục Vân Cảnh bị bắn chết.
Anh thủ đoạn gϊếŧ người tàn nhẫn như thế nào, anh tâm tính biếи ŧɦái ra sao, lấy người sống làm thí nghiệm, nhưng mà anh điên cuồng như thế lại chỉ vì cứu người vợ bệnh nặng.
Đảo qua đảo lại tin tức, tới tới lui lui đều là nội dung này.
Trình Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn tin tức giống nhau, một lúc sau đó cô mới phản ứng phát hiện ra lúc này trời đã tối rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, từng giọt từng giọt mưa tí tách ướt trên cỏ cùng lá cây.
Cửa lớn không biết từ khi nào bị gió thổi mở tung, đung đưa tới lui, Trình Vũ đứng dậy định đóng cửa lại, nhưng mới vừa đứng lên nhìn đến cửa đột nhiên có một cái bóng đen.
Trình Vũ cả kinh, cho rằng mình vừa xuất hiện ảo giác, cô lắc lắc đầu lại nhìn lại, vẫn nhìn thấy bóng đen kia theo cửa ra vào đi tới.
Người đi tới ăn mặc một chiếc măng tô màu đen to dài rộng, cổ áo thẳng đứng che đi nửa mặt người, trên đầu hắn lại còn mang cái mũ vành rộng làm khuôn mặt bị che khuất hoàn toàn. Toàn thân của người này mang một bộ trang phục có chút kì quái, một chút khe hở cũng không có.
Vào buổi đêm lạnh lẽo, chỉ có cô một thân một mình ở trong một biệt thự trống trải, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến, muốn có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu.
Hai tay Trình Vũ theo bản năng nắm chặt, nhìn chằm chằm người kì lạ kia, muốn lên tiếng hỏi, lại phát hiện cổ họng của cô không thể phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, lại thấy con người toàn thân màu đen kì quái kia đột nhiên lấy ra một con dao găm từ cổ tay áo, ánh đèn lờ mờ chiếu vào dao găm khiến nó lóe lên.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng, Trình Vũ trong vô thức chạy vội lên lầu, người này giống như nhìn ra được ý đồ của cô, đột nhiên tiến lên làm cô ngã gục xuống đất, Trình Vũ lúc này kinh hô một tiếng, mắt thấy người nọ giơ dao có ý định đâm cô, cô không chần chừ lấy hết sức giữ tay người kia thật chặt, nhưng bởi vì thân thể bệnh tật vừa rời giường của cô vốn yếu ớt, không có sức lực quá lớn hơn nữa người này rất mạnh, chẳng bao lâu Trình Vũ đã không chống đỡ được nữa.
"Anh là ai? Vì sao lại muốn gϊếŧ tôi?"
Người kia không nói gì, nhấc chân đá vào ngực cô, miệng vết thương ở ngực còn chưa được khép lại, Trình Vũ nhịn đau, tuy vậy lực đạo giảm đi một chút, người kia nhân cơ hội dùng dao đâm vào ngực cô.
Dao nhỏ bén nhọn đâm vào cơ thể khiến toàn thân đau nhức, cô gắt gao giữ chặt cánh tay hung phạm, dùng hết sức lực gằn từng chữ: "Anh rốt cuộc là ai? Vì sao muốn gϊếŧ tôi?"
Người này sức lực rất lớn, dễ dàng thoát khỏi bàn tay của cô, một câu cũng không nói, thản nhiên chỉnh lại mũ chăm chú nhìn vào cô trong chốc lát lại liền xoay người rời đi.
Trình Vũ nhìn thấy anh ta ra khỏi cửa, nhanh chóng biến mất giữa màn đêm mưa, thân thể cô nhũn ra ngã lăn trên mặt đất, máu theo miệng vết thương cứ như vậy chảy ra thành vũng lớn, rất nhanh quanh người cô đã là vũng máu lớn.
Tay phải Trình Vũ nắm chặt, trong tay chính chiếc nhẫn người kia cố tình tháo ra, lúc ấy cô thấy khá rõ, đó là một chiếc nhẫn đá quý, là chiếc nhẫn bằng vàng khảm đá quýRuby hình thoi.
Trước đó nữ cảnh sát nói cho cô, buổi tối sẽ phái người tới bảo vệ cô, dù gì Lục Vân Cảnh mới vừa bị bắn chết, đám người nhà nạn nhân cầm tờ di chúc phẫn nộ tới cực độ, phía cảnh sát lo rằng cô sẽ bị bọn họ tới trả thù.
Chỉ là vẫn chậm một bước. Nhưng cũng may trước khi chết cô còn giữ một vật chứng, hy vọng chiếc nhẫn trong tay cô có thể làm chứng cứ.
Chẳng qua, người nhà nạn nhân gϊếŧ cô sao?
Không biết có phải là ảo giác của cô không, trước khi rời đi cô cảm thấy anh ta nhìn chăm chú vào cô tựa như đang cười.
Cô cảm giác được hắn ta biết cô......
Máu chảy càng nhiều, độ ấm thân thể dần biến mất, đôi mắt càng trở nên mơ hồ. Trình Vũ nhìn mảng đỏ tươi trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng cô vẫn cô phụ lòng Lục Vân Cảnh, anh dùng hết tâm tư mới cứu được cô vậy mà cô cứ như vậy chết đi.