Tính ra toilet nam thật không phải là nơi bình thường để nói chuyện với nhau, Tần Phục hiển nhiên biết điểm này, cho nên anh thực lễ phép dò hỏi: “Muốn đi vào trong nói chuyện hay không ?”
Dư Mộc theo tầm mắt hắn quay đầu vừa thấy ——
Rõ ràng là phòng cô vừa mới cùng Nhϊếp Hưu làm chuyện ân ái bên trong.
“Mời.” Tần Phục vô cùng lịch sự mời cô đi trước.
Dư Mộc: “..... Không phải....”
Anh có bệnh hả?
Tần Phục bỏ qua ánh mắt như đang nhìn người ngốc của cô, cúi đầu xuống, bình tĩnh chờ cô đi vào.
Dư Mộc nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi, ‘’ Anh là đang nghiêm túc sao? ’’
Tần Phục đang dựa vào cửa, cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc đang hơi dang ra, trên áo sơ mi mơ hồ hiện lên cơ bắp ẩn giấu đi, cùng Dư Mộc dán chặt vào nhau, động tác này giống như đem cô ôm vào lòng ngực.
Nhưng ánh mắt anh quá mức lãnh đạm, phảng phất sự thật chỉ là mời cô đi vào ôn chuyện cũ, ngược lại làm Dư Mộc trong lòng dâng lên một chút không thoải mái.
Dư Mộc thật sự là ích kỷ, cô có thể bình tĩnh đối mặt Tần Phục, có thể đối với sự xuất hiện của Tần Phục không làm ra bất kỳ hành động gì, nhưng với Tần Phục thì không được.
Hắn ta dựa vào cái gì mà biểu hiện bình tĩnh như vậy?
Biểu hiện của bình tĩnh trên mặt hắn là thật?
Dư Mộc đẩy cánh tay hắn ra, mím môi đi vào trong phòng.
Hương vị trong phòng toilet cũng không tốt, bên trong cô tràn ngập dư vị tình ái vừa mới cùng Nhϊếp Hưu, áo mưa ném ở sọt rác còn không có cột nút chết, ẩn ẩn có mùi vị tanh mặn của tϊиɧ ɖϊ©h͙ lan tỏa ra.
Dư Mộc đứng ở nơi này vừa mới cùng bạn trai trao đổi tình ái giờ lại cùng Tần Phục hình thành một trận giằng co, như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Cô cảm thấy vừa rồi đầu óc mình khẳng định là bị Tần Phục lây bệnh mất rồi, bằng không cô như thế nào lại đi vào đây? Cô điên rồi sao.
Tầm mắt Dư Mộc từ áo mưa đã dùng lẫn trong đống rác rưởi sọt rác rời đi, chỉ cảm thấy thế nào đều không được tự nhiên.
“Nhất định phải ở chỗ này?” Dư Mộc ngước mắt buồn bực nhìn hắn, “Một lần nữa trở về thuê một phòng bao không tốt hơn sao?”
Tần Phục nhấc mí mắt lên, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc nói, “Không có tiền.”
Dư Mộc nghệt mặt ra, thiếu chút nữa vì câu nói của hắn mà cười chết thôi.
"Trên tay anh cầm tài khoản Tour de l"Ile. Trong nước ai cầm thẻ này trong tài khoản không thể dưới hai ngàn vạn đi? Trong Kinh Thị này có thể tùy ý mua một hai căn hộ cũng là chuyện dễ dàng , vậy mà không thuê nổi một căn phòng bao sao? " Du Mộc hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu cười nhẹ,"Tần tiên sinh, giả nghèo cũng không phải là giả như thế này . "
Tần Phục trầm mặc trong một cái chớp mắt, lựa chọn nói sang chuyện khác, “Tại sao em lại ở đây?”
Dư Mộc: “......”
Cô cảm thấy chính mình cùng Tần Phục đứng ở chỗ này nói thêm chút nữa sẽ bị tức chết, nói muốn cùng cô tâm sự, kết quả tất cả đều là vô nghĩa.
“Em vì cái gì ở chỗ này Tần tiên sinh vừa rồi không nghe thấy sao? Em ở chỗ này làʍ t̠ìиɦ a.” Dư Mộc khẽ cười một tiếng, thân thể hơi khom, đầu ngón tay đặt ở cơ ngực trên áo sơ mi, cười nói: "Hay là, Tần tiên sinh đưa em đến đây, là muốn lặp lại chuyện vừa rồi sao?"
Tần Phục cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ở trước ngực mình vòng vòng vẽ hình tròn, thình lình duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay cô.
“Có thể.” Tần Phục nói.
“Cái gì?” Dư Mộc cảm thấy lỗ tai cũng có vấn đề sao, “Anh nói cái gì?”
“Em không phải nói muốn lặp lại chuyện ân ái vừa rồi sao ?” Tần Phục cúi người về phía trước, cơ hồ đem cô dán vào tường phía sau, thanh âm trầm thấp lại giàu có ái muội mang theo làn điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Anh đồng ý.”
Nhìn Tần Phục lộ ra con ngươi màu xanh xám nghiêm túc , trong nháy mắt kia, Dư Mộc cảm thấy mình đã bị hắn hớp hồn.
Hắn nói cái gì?
Nói muốn ở chỗ cô cùng Nhϊếp Hưu mới vừa làm xong ân ái này, cùng cô tiếp tục làʍ t̠ìиɦ là ý tứ gì chứ?
Còn có, cô khi nào nói muốn cùng hắn lặp lại chuyện làʍ t̠ìиɦ vừa nãy làm thêm một lần nữa chứ?
Cô rõ ràng là đang chất vấn hắn có phải là muốn làm chuyện này hay không !
Trong đầu Dư Mộc nổi lên một hồi gió lốc, kích động hiện ra các loại suy nghĩ, trong miệng lại giống như bị chặn lại, nói không ra một câu cự tuyệt.
Không thể phủ nhận chính là, cô không muốn cự tuyệt, cô cũng muốn làm.
Tần Phục chính là nam nhân như vậy, ngủ một lần liền muốn ngủ tiếp, cho dù là thân hình năng lực đều là hạng nhất, lúc làʍ t̠ìиɦ trong đôi mắt xám xanh bình tĩnh này cũng sẽ chứa sự dao động , nhưng là đang động tình với cô.
“Được, làm!.” Đầu ngón tay Dư Mộc vốn đang ấn ở trước ngực hắn, lại dời xuống phía dưới khảy lên đai lưng hắn, môi đỏ khẽ mở, “Cởi đi.”