Dư Mộc lúc ấy liền cảm thấy chính mình bị coi thường, “Anh đang là cảm thấy tôi không đủ kinh nghiệm khiến anh đủ thoải mái sao?”
Nhìn thấy cô đang cởϊ qυầи áo, người đàn ông càng cười lớn, giống như nhìn thấy thứ gì đó giống đồ chơi, hơi nhướng mày hỏi: "Cô không sợ tôi làm gì cô sao?"
Dư Mộc nhướng mi, khó hiểu, “Còn không phải là lên giường sao? Đôi ta cùng tình nguyện chuyện này, vả lại bản thân tôi cũng không cảm thấy chính mình chịu thiệt.”
Người đàn ông cảm thấy tâm tư của cô gái không giống người thường lắm, nhưng lại bị cặp mắt sắc bén như đang nhìn con mồi bằng khiến hắn hưng phấn, đôi mắt đen láy sáng ngời, trong lòng cũng rất cao hứng. Muốn làm một điều gì đó mang chút hoài niệm.
Chuyện này với hắn mà nói quả thực được xem là chuyện không thể tưởng tượng được.
Tần Phục không muốn nhìn vào mắt cô, anh vươn tay nắm lấy chiếc mũ trên đầu đội vào cho cô nhằm muốn che đi đôi mắt biết nói ấy, ngón trỏ của Tần Phục khẽ khàng hạ vành mũ xuống và nói: “Đi theo tôi”.
Dư Mộc cảm thấy kiểu tóc chính mình tốn công xử lý lại bị hắn làm rối loạn, tâm có chút bất bình
Nhưng nhìn thấy hắn tựa như cảm thấy hứng thú đối với mình , chút bất bình này cũng liền biến mất, tay cầm vành mũ nhấc chân đi theo hắn.
Người đàn ông chân dài mặc kệ cô, bước đi thận trọng, bước nhanh, Du Mộc theo anh ta ra khỏi quán bar. Mang đôi giày cao gót không quen thuộc, loạng choạng đi xuống lầu, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Nam nhân xoay người đỡ cô sau đó đưa mắt nhìn xuống đôi giày dưới chân của cô, từ trên cao nhìn xuống liền biết nó không vừa với bàn chân.
“Ôm vào.” Tần Phục nói.
Dư Mộc mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó thân thể liền bay lên không, bị nam nhân trực tiếp ôm vào lòng, làm cô sợ tới mức theo bản năng ôm sát cổ hắn.
“Anh định làm gì?” Tiếp đó cũng không nói nhiều mà đem cô bế lên, làm Dư Mộc có chút tức giận. Vẻ mặt Tần Phục lãnh đạm, ôm lấy cô, từng bước đi ra khỏi quán bar, nói: "Phối hợp với bước chân của tôi. Về đến khách sạn, trời sẽ rạng sáng."
Dư Mộc mím môi, không nói.
Lúc này là lúc nhộn nhịp nhất của các quán bar trên phố, khi đèn đường mờ ảo, trên đường có người hôn nhau, có người uống quá chén, cũng có người tò mò đánh giá bọn họ.
Tần Phục ôm Dư Mộc, mắt nhìn thẳng, làm cho người ta cảm giác bọn họ là giành riêng cho nhau.
Dư Mộc ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt màu lam ấy, màu tóc nâu hơi cong ngắn, “Anh là con lai?” Cô hỏi.
Tần Phục ‘ ừm’ một tiếng.
Trách không được..…
Dư Mộc nhìn thân thể chính mình bị ôm vào trong lòng ngực hắn, rõ ràng bản thân cô cao 1m7, thân thể cũng nói là thuộc dạng tiêu chuẩn người mẫu nhưng lúc này nhìn sao cũng có chút như chim nhỏ nép vào.
“Anh rất cao ?” Dư Mộc hỏi.
“192.” Tần Phục nói.
Một chút bận tâm cũng chẳng có, hắn cũng không để ý nói cho cô.
“Thật cao.” Dư Mộc nói.
Cô có thể cảm nhận được, nam nhân này trừ chiều cao ở ngoài ra thì thân hình giấu ở bên trong màu áo thun trắng cũng vô cùng rắn chắc.
Dư Mộc không nhịn xuống được mà vươn tay sờ sờ cơ ngực, hắn thuận thế đem ôm chặt hơn buộc cô phải ép sát vào người, cô tức giận đến đỏ mặt chỉ có thể lấy tay đánh nhẹ vào người hắn.
Hắn cố tình đi chậm lại và nhìn xuống , đôi mắt xanh xám như được bao phủ bởi một lớp sương mù trong không khí, mang đến cảm giác lạnh lẽo và lãnh đạm.
Dư Mộc mở to hai mắt nhìn hắn vô tội, nhưng là cuối cùng cô lại e thẹn quay mặt đi, hắn hình như là khẽ nở nụ cười.
Hắn sống ở gần quán bar, một khách sạn được xếp hạng cao cấp, đi vào, đặt phòng, nhưng toàn bộ quá trình đó không có đem Dư Mộc buông xuống, trực tiếp mang cô lên lầu.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, có thể nhìn thấy toàn cảnh quán bar đường phố qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Hắn đặt cô xuống , đi vào phòng tắm. Dư Mộc chỉ có thể để chân trần đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh.
Chờ nhắn tắm rửa xong đi ra, hạ thân hắn ta chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người trên bọt nước men theo đường theo từng cơ bắp trượt xuống, dọc theo đường cong của cơ thể chảy chìm xuống tới khăn.
Và chiếc khăn thấp đến mức mà cô cũng không thể biết nó có tác dụng gì nữa? Nửa thân thể hoàn hảo kia hoàn toàn được phô bày .
Dư Mộc nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, cảm thấy chính mình đã nhặt được bảo vật.
——————
Dư Mộc: Em cảm thấy mình đã nhặt được bảo vật.
Một giờ sau Tần Phục: Anh cũng cảm thấy vậy