Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 67: Bởi vì tình yêu?

“Có phú quý, chớ quên nhau.” Những lời này là từ trước Liêu Đình Nhạn nói với Hồng Loa, khi đó nàng còn dùng tên giả Lữ Nhạn, ở Yên Chi đài làm bảo an. Hồng Loa thu vào nhiều hơn nàng, sống càng thoải mái hơn nàng, hai người kết giao bằng hữu, Hồng Loa thường mời nàng ăn cơm, có đôi khi nhìn thấy nàng, tùy tay ném cái cho nàng trái cây gì đó để nàng nếm thức ăn tươi.

Công tác ở cái loại địa phương như Yên Chi đài, khó tránh khỏi sẽ gặp chút nguy hiểm, Liêu Đình Nhạn từng bị tai nạn lao động, đáng tiếc Ma Vực không có bảo hiểm bồi thường tai nạn lao động cho công nhân, Ma Vực nhân tình đạm mạc, khi đó vẫn là Hồng Loa kéo nàng ra khỏi chiến trường, sau đó còn giúp nàng lấy một viên đan dược trị thương không tồi.

Liêu Đình Nhạn đều nhớ rõ rành mạch, nhìn thấy Hồng Loa hiện giờ tung tăng nhảy nhót, mừng như điên múa may, nàng cũng cảm thấy thật cao hứng.

Hai người nói một ít tình hình gần đây sau khi phân biệt, nghe Liêu Đình Nhạn nói chuyện xưa với đại lão Tư Mã Tiêu của Đông thành, Hồng Loa vỗ đùi, “Đây con mẹ nó là cái tình yêu thần tiên gì! Lão nương thật hâm mộ a!”

Nàng nói chuyện của mình, lại tức đến đập bàn: “cô không biết, lúc ấy hai ngốc bức gϊếŧ chết ta đó kỹ thuật kém thế nào, nghĩ đến ta tu luyện phong nguyệt nhiều năm, ngự nam vô số, cái kỹ thuật đó có thể liên tục đệ nhất đếm ngược, mẹ nó, ta nghĩ có biến thành oán linh cũng phải gϊếŧ chết hai kẻ đó, không nghĩ tới, cô thật sự giúp ta báo thù.”

Hồng Loa nhấp môi, nhào lên, ôm ôm bằng hữu này của mình.

“Cảm ơn cô.”

“Thôi, không cần cảm ơn.” Liêu Đình Nhạn vỗ lên lưng nàng, ôm nàng đứng lên, “đi, ta mang cô đi ra ngoài dạo chơi.”

Hồng Loa lập tức hưng phấn lên, ngồi ở trong lòng nàng kiêu ngạo cười to, “Ha ha ha ha kỳ thật ta chết một lần cũng không mệt, cô có biết hiện tại tư chất của ta có bao nhiêu tuyệt sao? cô xem gương mặt này thật là trời sinh mỹ nhân phôi, hắc hắc hắc, hơn nữa ta bây giờ còn có cha ruột làm vương hậu Ma Vực!”

Liêu Đình Nhạn: “cô thật đúng là nhận ta làm cha a, vậy Tư Mã đại lão còn không phải là mẹ cô?”

Hồng Loa nhanh chóng bưng kín miệng nàng một phen, khẩn trương mà nhìn tả hữu, “Suỵt, bị ma chủ nghe thấy lời này, ta sẽ chết!”

Liêu Đình Nhạn ha ha cười: “Nào có khoa trương như vậy, tuy rằng bên ngoài đều truyền hắn hung tàn, nhưng hắn cũng không thích gϊếŧ người.” Nàng ở bên hắn lâu như vậy, cũng không gặp hắn động tay một lần, còn gϊếŧ người, hắn cũng không ăn thịt, đi nơi nào tìm đại ma vương nhiệt tình yêu thương hoà bình như vậy.

Hồng Loa một lời khó nói hết mà nhìn nàng, “Mẹ ơi, mẹ ruột của ta ơi, cô cảm thấy ma chủ không đáng sợ, đó là bởi vì các ngươi là đạo lữ, hắn không có ác ý với cô, cô đương nhiên không cảm giác được hơi thở đáng sợ trên người hắn, chúng ta không giống a, chúng ta đều là mẹ kế nuôi a! hắn nhìn không thuận mắt nói gϊếŧ liền gϊếŧ!”

“Còn có cái gì mà không gϊếŧ người, cô ngốc nha, hắn gϊếŧ không cho cô nhìn thấy thôi, chậc chậc chậc không phải ta nói, vậy cũng quá mức chú ý, cô lại không phải chưa từng gϊếŧ người, lão nhân gia hắn còn sợ dọa cô hay thế nào, lúc trước cô cùng ta chơi đùa cũng không có ‘ mảnh mai ’ như vậy.”

Liêu Đình Nhạn: “nói đạo lý, bằng hữu, nếu bên cạnh có người thay cô động não, cô còn muốn tự mình động não sao? Nếu có người giúp cô động thủ mọi chuyện, cô còn nghĩ tự mình làm? không tồn tại.”

Hồng Loa: Mẹ nó, thâm hâm mộ nhãi con này có thể nằm thắng.

Liêu Đình Nhạn mang theo Hồng Loa cùng với hắc xà vòng ở bên chân xoay vòng vòng lắc lư ở cấm cung.

Hồng Loa: “Đây là cấm cung ma chủ trong truyền thuyết a, bên ngoài truyền ra thật mơ hồ, như vậy hình như cũng không có gì đáng sợ.”

Liêu Đình Nhạn: “Cảm giác sảng sao?”

Hồng Loa: “Sảng a! Người khác không thể tới, ta có thể tới, nhìn xem thù vinh này, ta đã có thể đi ngang!”

Hồng Loa: “Bất quá con người cô cũng quá lười, hiện giờ phát đạt thế nhưng cái gì cũng không làm, đổi thành ta, ta có thể mang theo đại quần ma, đem mãnh thú và ma chủ nghênh ngang trở về Hạc Tiên Thành, cho những gia hỏa đó nhìn xem lão nương hiện tại phát đạt thế nào, hối hận chết những cẩu bức đó đã từng khinh thường lão nương!”

Liêu Đình Nhạn vừa muốn nói gì, hé miệng rồi lại ngậm lại.

Các nàng không biết thế nào đã đi tới cung điện có hai ma tướng thủ vệ bên ngoài, hai người kia nhìn Liêu Đình Nhạn ôm tiểu hài tử phía sau có hắc xà đi theo, hoàn toàn không dám ngăn trở, lui về phía sau một bước mời nàng tùy tiện vào. Kỳ thật Liêu Đình Nhạn không chuẩn bị vào, thấy bộ dáng bọn họ mời khách, dứt khoát thuận thế đi vào.

Tư Mã Tiêu thế nhưng ngồi ở trong điện, trước mặt hắn có mấy ma tướng giãy giụa vặn vẹo ở trong ngọn lửa, bị đốt thành một mảnh bụi đen, mà bụi đen như vậy ở trước mặt hắn đã trải một tầng thật dày trên mặt đất.

Liêu Đình Nhạn: “……” Oa.

Tư Mã Tiêu nhìn vài lần một đám ma tướng đứng ở bên cạnh, lại gọi ra mấy người. Mấy người bị gọi ra đều biểu tình khó coi, có một người trực tiếp quỳ xuống, khóc lóc xin tha, nhưng vẫn bị Tư Mã Tiêu đốt sạch cùng với mấy người khác.

Thực nhanh, trên mặt đất bụi lại dày thêm một tầng.

Hồng Loa nhìn đến lông tơ dựng thẳng, không tự chủ được càng thêm khẩn trương ôm lấy cánh tay Liêu Đình Nhạn, nhỏ giọng nói: “Mẹ nó nha, những người đó đều là ma tướng Đông thành đi? Ma chủ nói gϊếŧ liền gϊếŧ? Nhìn thấy không, cô còn nói hắn không gϊếŧ người, cái này gọi là không gϊếŧ người sao?”

Liêu Đình Nhạn: “emmmmm”

Thanh âm của nàng tuy nhỏ, nhưng Tư Mã Tiêu thực nhanh đưa ánh mắt lại đây.

“Sao lại đến nơi đây.”

Liêu Đình Nhạn làm bộ xoay người: “Ta đây đi về trước?”

Tư Mã Tiêu duỗi tay với nàng: “Tới đây đi.”

Liêu Đình Nhạn chỉ đành dìu già dắt trẻ, mang theo con gái nuôi vừa nhìn thấy Tư Mã Tiêu đã run thành một đoàn và hắc xà liếʍ cẩu, cùng nhau đi tới chỗ Tư Mã Tiêu.

một đống ma tướng và chuẩn ma tướng đều nhìn nàng, lại không dám nhìn nhiều.

Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, để Hồng Loa ngồi ở trên đùi mình, đồng bọn này vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn, lúc này an tĩnh như gà, không rên một tiếng.

Tư Mã Tiêu tiếp tục gọi ma tướng bước ra khỏi hàng, thấy hắn không chút để ý, Liêu Đình Nhạn hoài nghi là hắn tùy cơ chọn người, chính là cái loại “Gà trống chọn đến ai chính là người đấy”.

Nàng nhìn chư vị ma tướng cố gắng trấn định, bỗng nhiên cảm thấy giống như trước đây trong lớp học, giáo viên toán học điểm danh lên bảng làm bài, mỗi một người không bị gọi đến đều có biểu tình nghiêm túc không dám sơ ý, bị gọi đến thì như cha mẹ chết.

Thấy bọn họ cũng không ai có ý đồ giãy giụa gϊếŧ ngược, ngoan ngoãn tiến lên chịu chết, Liêu Đình Nhạn cảm giác hơi kỳ quái, các ma tướng Ma Vực hung tàn từ khi nào thuần lương như vậy?

Nàng tới quá muộn, cho nên không biết, một tầng tro tàn thật dày kia, có không ít người tuyệt vọng có ý đồ công kích Tư Mã Tiêu, nhưng kết quả như thế nào đây, không phải là thành một dúm bụi.

Tư Mã Tiêu giống như gϊếŧ đã xong, xua xua tay, mọi người lại lui xuống. Lúc này trên mặt những nhân viên may mắn còn tồn tại đều tràn ngập kích động chạy ra sinh thiên.

“Những cái đó là?” Liêu Đình Nhạn xem bụi trên mặt đất.

Tư Mã Tiêu: “Trong thời gian ta không ở đây, có mấy thứ sinh ra dị tâm, xử lý một chút.”

Liêu Đình Nhạn cảm giác Hồng Loa được mình ôm đang run lên, đành phải an ủi mà vỗ vỗ nàng.

Tư Mã Tiêu cuối cùng chú ý tới Hồng Loa, liếc mắt nhìn tiểu nữ đồng này một cái, “Đây là cái gì?”

Liêu Đình Nhạn giơ nàng lên giới thiệu: “Hồng Loa, bằng hữu lúc trước ta muốn làm sống lại đó.” Trước tiên lộ cái mặt ở chỗ đại lão, miễn cho ngày nào đó không cẩn thận bị đại lão thuận tay gϊếŧ mất.

Hồng Loa rút rút chân ngắn nhỏ, “……” Bằng hữu cầu cô buông ta, đừng làm cho ta trực tiếp đối diện với ma chủ, nói thật sự ta hiện tại có chút sợ.

Tư Mã Tiêu chưa nói gì, lôi kéo Liêu Đình Nhạn đứng dậy. Hồng Loa tuỳ thời nhảy xuống, tự đi theo sau hắc xà, cũng không dám ở trong lòng đồng bọn nữa.

Liêu Đình Nhạn bị hắn cầm tay, cảm giác lòng bàn tay hắn có chút nóng, vậy không quá bình thường, bởi vì thân thể hắn luôn lạnh. Nàng giật giật ngón tay, Tư Mã Tiêu nắm chặt hơn, chế trụ ngón tay nàng, không để nàng lộn xộn.

Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, “Chàng gϊếŧ người đều trực tiếp dùng lửa đốt?” Nhưng trước kia nàng nghe nói, đại ma vương Tư Mã Tiêu ở Đông thành yêu nhất dùng tay gϊếŧ người, khiến cho máu tươi đầm đìa mới vui vẻ.

Tư Mã Tiêu không trả lời vấn đề này, mà cười ra tiếng nói: “Bọn họ sợ hãi Phụng Sơn linh hỏa, đã chậm rãi bị ta khắc vào trong xương cốt.”

Liêu Đình Nhạn: “???”

Tư Mã Tiêu dùng ngón cái sờ sờ thái dương nàng, thay đổi đề tài, “Ta đã bắt được Sư Chân Tự.”

Liêu Đình Nhạn theo bản năng a một tiếng.

Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn đi gặp hắn sao?”

Vấn đề này…… hình như đáp án chính xác khẳng định là không muốn, nhưng nghĩ đến mấy năm này, ca ca giả này thường xuyên tiếp tế ma thạch cho mình, nàng cảm thấy cần đi gặp một lần.

Nàng thanh thanh giọng, hỏi: “Ta có thể trả lời ‘ta muốn’ sao?”

Tư Mã Tiêu: “Muốn thì đi thôi.” hắn nói thực tùy ý, cũng không để ý, kéo một chút tóc của Liêu Đình Nhạn rồi để nàng đi.

Nhìn xem cái tự tin cường đại này, không hổ là đại lão đệ nhất thế giới.

Liêu Đình Nhạn quả thực đi gặp Sư Chân Tự bị nhốt. Mà Liêu Đình Nhạn rời đi rồi, Tư Mã Tiêu lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Hồng Loa, Hồng Loa khẩn trương ôm chặt hắc xà bên cạnh, trong lòng nhịn không được tưởng: “Nương nó, lão tổ tông này không phải là cảm thấy ta quấn lấy đạo lữ của hắn nên thực chướng mắt muốn cho ta biến mất đi!”

Tư Mã Tiêu: “Biết gϊếŧ người sao?”

Hồng Loa: “Biết biết.”

Tư Mã Tiêu lại xem kỹ nàng một lát: “Ta có thể cho ngươi hết thảy, ngày sau, ta muốn ngươi giúp nàng làm một ít việc.”

Hồng Loa gật đầu như đảo tỏi: “Có thể, có thể, có thể, ta có thể!”

Liêu Đình Nhạn không biết đồng bọn tao ngộ cái gì, nàng đến gặp Sư Chân Tự, phát hiện tình huống của hắn còn tốt, chính là biểu tình hơi tiều tụy.

“…… Ca?” Xem ở hắn từng cho mình mượn tiền, Liêu Đình Nhạn vẫn gọi hắn như vậy.

Sư Chân Tự biểu tình phức tạp lại mang theo một tia cảnh giác chán ghét mà nhìn nàng: “Nếu đã nhớ ra, còn gọi ta như vậy, ngươi đang nhục nhã ta?”

Sai rồi, không nhớ ra.

Liêu Đình Nhạn gãi gãi mặt.

Có lẽ từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì, Sư Chân Tự kinh ngạc mở to hai mắt, “Hay là ngươi còn chưa khôi phục ký ức? một khi đã như vậy, sao ngươi lại đầu nhập vào ôm ấp của Tư Mã Tiêu?”

Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì tình yêu?”

Sư Chân Tự bị nghẹn, lời này thật sự không thể tiếp thu. Trong đầu hắn vừa chuyển, bỗng nhiên cười ra, “Tuy rằng khôi phục trí nhớ của ngươi cũng không đơn giản, nhưng Tư Mã Tiêu nhất định có thể làm được, hắn không khôi phục ký ức cho ngươi, ngươi đoán đây là vì cái gì? Bởi vì hắn có thứ không muốn làm ngươi nhớ lại, thậm chí trong khoảng thời gian này, hắn đối với ngươi đều là giả dối! hắn đang lừa ngươi!”

Sư Chân Tự hiện giờ đã không có bất kì biện pháp nào, nếu hắn bị Tư Mã Tiêu bắt, tóm lại chỉ có chết, cho dù chết, hắn cũng muốn làm cho Tư Mã Tiêu không dễ chịu. Nếu có thể châm ngòi tình cảm hai người này, đương nhiên là tốt nhất.

Liêu Đình Nhạn không nói nhiều cái gì, thở dài, rời khỏi nơi này.

Nàng nhớ tới ngày tháng sinh sống cùng Sư Thiên Lũ và Sư Chân Tự, bọn họ luôn có ý đồ thuyết phục nàng, sinh ra làm người Sư gia, sẽ vì gia tộc mà hy sinh, yêu thích cá nhân và tương lai là không có ý nghĩa, chỉ có nhất tộc một họ vĩnh hằng mới có ý nghĩa.

Giống tà giáo tẩy não, cho nên nàng không tin, mỗi lần đều hoài nghi có phải mình bị bắt vào tổ chức bán hàng đa cấp hay không.

Chính là, sinh sống mấy năm bên nhau, thật sự không có một tia cảm tình sao? Nàng có, chỉ là loại thân tình lỗi thời này, cũng không thể nói, đối với ai cũng không tốt.

Tư Mã Tiêu ở bên ngoài chờ nàng.

Liêu Đình Nhạn đi tới, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: “Ta không gϊếŧ hắn, nhưng vĩnh viễn cầm tù hắn ở chỗ này.” Xem ở Liêu Đình Nhạn, hắn có thể không xử trí hồn phách người Sư gia này, để hắn ta có thể bình thường đầu nhập hồn trì chuyển thế.

Tư Mã Tiêu nói xong, ngón cái lau một chút khóe mắt Liêu Đình Nhạn.

“Chỉ có mình hắn, Sư Thiên Lũ cần phải chết, minh bạch sao?”

Liêu Đình Nhạn hút hút cái mũi gật đầu.

Nàng chủ động dắt tay Tư Mã Tiêu, “Ta không thể khôi phục ký ức trước kia sao?”

Tư Mã Tiêu: “Chính nàng nếu có thể nhớ tới, thì tự mình nhớ.”

Liêu Đình Nhạn lại nói: “Ta tin tưởng chàng.”

Tư Mã Tiêu: “không tin cũng không sao.” hắn cũng không để ý này nọ. Nếu là người hắn thích, thế nào cũng không sao, hắn nguyện ý làm cái gì, đơn giản là hắn nguyện ý. Nàng tin cũng được, không tin cũng được, yêu cũng thế, không yêu cũng thế.

Liêu Đình Nhạn bình tĩnh một lát, tổ chức ngôn ngữ một chút: “Đạo lữ, song tu sao? Mở tư duy cái loại này?”

Nàng cho rằng Tư Mã Tiêu sẽ không đáp ứng, bởi vì trong khoảng thời gian này, hắn trước nay chưa nói muốn song tu tư duy, nàng vẫn cảm thấy hắn giống như đang tránh đi, có thể là bởi vì nàng mất trí nhớ, cảm thấy không quá an toàn?

Tư Mã Tiêu lại đáp ứng, “Nếu nàng muốn, đương nhiên có thể.”

Liêu Đình Nhạn rốt cuộc hiểu ra vì sao Tư Mã Tiêu không làm tư duy song tu, nàng thấy được tư duy của Tư Mã Tiêu, đại địa biến mất, biến thành một mảnh hỏa tương cuồn cuộn đỏ đậm, ngọn lửa phủ kín không trung, lửa khói lưu tương che trời đốt người. Đây là một tư duy làm nàng hít thở không thông, thậm chí nàng không thể đυ.ng vào những ngọn lửa đó, chỗ mà thần hồn nàng có thể dừng chân, duy nhất chỉ có một mảnh đất nhỏ nở hoa.

……

Liêu Đình Nhạn nằm thất thần, đôi mắt chậm rãi khôi phục thanh minh.

Nàng lật người, nghẹn ngào một chút.

“Đổi thành người bình thường, có phải đã sớm đau chết hay không?”

Tư Mã Tiêu xoay nàng lại, “Ta là người bình thường sao.”