Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 44: Tăng thêm phòng ngự

Đám pháp bảo phòng ngự đó có đủ loại, có làm thành trâm ngọc, vòng tay, hoa tai, làm thành xuyến đeo tay, vòng đeo chân, vậy còn tạm, nàng có thể đeo, nhưng mà làm thành khôi giáp, còn là cỡ XXXL, nàng có thể mặc vào sao?

Khôi giáp cầm đi cũng thôi, cái khiên to hình tròn kia, hoa văn nhìn giống mai rùa cũng muốn? Tư Mã Tiêu không phải định cải tạo nàng thành một cái thành lũy di động chứ.

Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu cầm lấy một bộ khoen mũi nặng trĩu, tựa hồ rất vừa lòng, có chút đau lòng với thẩm mỹ đã chết từ sớm của hắn, tiến lên cầm tay hắn, “Cái khoen mũi này thì thôi bỏ đi, thật bắt ta dùng, cái mũi xinh đẹp của ta chỉ sợ sẽ bị rớt.”

Tư Mã Tiêu: “Hử? Cái này là khoen mũi?”

Liêu Đình Nhạn: “Đúng vậy đúng vậy, khoen mũi này phỏng chừng là cho trâu bò, quá khoa trương, bỏ đi.”

Tư Mã Tiêu: “Ta cảm thấy có thể.”

Liêu Đình Nhạn:…… Tổ tông! Ta không thể a!

hắn lướt qua Liêu Đình Nhạn, lại cầm lấy một khối giáp vai, đó là miếng giáp vai đầy gai ngược trong suốt cỡ siêu lớn, phỏng chừng có thể để một tráng hán có mười tám khối cơ bụng mặc vừa. Nhìn biểu tình của hắn còn rất thích thú, giáp vai cũng lấy luôn.

Liêu Đình Nhạn không nghĩ tới yêu thích trong nội tâm hắn lại cuồng dã như thế, biểu tình trên mặt cũng không khống chế được. Tư Mã Tiêu đi ở phía trước, dường như có thể nhìn thấy Liêu Đình Nhạn thế nào, lộ ra buồn cười.

Liêu Đình Nhạn chưa từ bỏ ý định, còn muốn giãy giụa một chút, túm quần áo Tư Mã Tiêu: “Những thứ này đều cho ta dùng?”

Tư Mã Tiêu chậm rì rì nói: “Đương nhiên đều cho nàng dùng.”

Liêu Đình Nhạn không thể không lấy ra thực lực làm nũng của bản thân, “Nhưng người ta không thích mà, thôi đi được không!”

Tư Mã Tiêu khóe miệng cong lên, hắn nghe thấy Liêu Đình Nhạn ở trong lòng mắng hắn, thật hung hăng. hắn cầm lấy một chuỗi vòng cổ bằng ngọc thập phần xinh đẹp, cho Liêu Đình Nhạn xem, hỏi nàng: “Thích cái này sao?”

Chuỗi vòng cổ có ngọc yến tường vân, hoa văn triền ti, được khảm bảo châu màu đỏ, tua chuế kim, trên vòng cổ cũng có hoa văn tinh tế chạm rỗng, tinh xảo dị thường.

Liêu Đình Nhạn: “Thích a! Chàng xem cái này đẹp cỡ nào!” Tổ tông bình thường mà nói vẫn có thẩm mỹ.

Tư Mã Tiêu ném chuỗi ngọc đó sang bên cạnh, phát ra một tiếng loảng xoảng, “Đáng tiếc không phải pháp bảo phòng ngự, cho nên không cần.”

Mẹ kiếp.

Thẳng nam này sao lại thế? hắn thật có tình cảm với ta sao, cái tình cảm plastic gì!

Sư Dư Hương ở Phong Hoa Thành của mình chính là lão đại, không ai có thể quản nàng, hầu hạ bên cạnh tất cả đều là một đám tiểu bạch kiểm tu vi không cao nhưng cũng đủ cảnh đẹp ý vui, Liêu Đình Nhạn tới nơi này, so với lúc trước ở trong học viện còn tự do hơn, rốt cuộc hiện giờ nàng còn không phải đi học, càng có cảm giác nghỉ ngơi nhàn nhã.

Chỗ Sư Dư Hương ở so với học phủ còn tốt hơn, cũng không kém gì với cung điện Bạch Lộc Nhai, bởi vậy có thể thấy được người Sư gia thật là đãi ngộ tốt siêu cấp. Liêu Đình Nhạn từ khi đến thế giới này, nhìn thấy quá nhiều cung điện hoa mỹ, quá nhiều bảo bối quý giá, hiện giờ có chút coi tiền tài là mây bay.

Nàng bây giờ, ngủ sư tổ cuồng táo nhất, ở căn phòng hoa lệ nhất …… mang pháp khí phòng ngự xấu nhất.

Sau khi trở về, Liêu Đình Nhạn cự tuyệt mặc một đống lớn đồ vật đó lên người mình, thẳng tắp ngã gục trên giường lớn mềm mại, vùi mình vào chăn gối hoa đoàn cẩm thốc, vẫn không nhúc nhích, dùng trầm mặc để kháng nghị.

Tư Mã Tiêu không quản nàng, nhìn cũng không nhìn nàng thêm một cái, chỉ mang theo mấy thứ kia đi chỗ khác. Liêu Đình Nhạn không nghe thấy hắn có động tĩnh nữa, bò dậy tìm tìm, không thấy người.

Liêu Đình Nhạn: Tổ tông khẳng định đang làm chuyện gì.

Nàng cảm giác vừa rồi Tư Mã Tiêu thuần túy đùa mình chơi, đã là nam nhân mấy trăm tuổi có lúc còn ấu trĩ giống tiểu hài tử, nói hắn là gà con học tiểu học một chút cũng không sai, nàng có cháu trai nhỏ bên ngoại học tiểu học, so với hắn còn ổn trọng thành thục hơn, cháu trai nhỏ biết tặng hoa cho bé gái mình thích, buổi sáng còn mang sữa cho người ta uống đó.

Liêu Đình Nhạn bĩu môi, ra bên ngoài tìm cái đài thoải mái để ngồi, lại ưu sầu lấy ra một lọ đan dược cắn hai viên. Đó là lấy ở trong bảo khố kia, nàng chỉ cảm thấy cái chai đẹp mới cầm lấy nhìn nhìn, Tư Mã Tiêu nhìn xem, nói đan dược này hương vị còn được, ăn vào bình tâm tĩnh khí, Liêu Đình Nhạn liền mang về.

Nàng không biết thế nào, từ sau khi sốt cao tỉnh lại rồi vẫn luôn cảm thấy trong lòng bức bối, làm cái gì đều tâm thần không yên. Dùng đường hoàn này thanh nhiệt trừ hoả, ăn hai viên quả nhiên cảm thấy linh đài một mảnh yên lặng.

Liêu Đình Nhạn: Thậm chí muốn niệm kinh bái phật.

Tư Mã Tiêu tìm một phòng an tĩnh để luyện khí, những pháp khí phòng ngự đó tùy ý chất đống một bên, hắn hủy đi cả đám, cân nhắc, sau đó động thủ luyện chúng nó, luyện thành các loại hạt châu đa dạng.

Cuối cùng, hắn lấy ra chuỗi vòng cổ ngọc lúc trước làm bộ ném đi trước mặt Liêu Đình Nhạn đem những hạt châu đó và pháp bảo này luyện cùng nhau.

……

Liêu Đình Nhạn từ trong bình tĩnh tỉnh lại, phát hiện mình bị chen sang một bên, Tư Mã Tiêu tùy tiện chiếm cứ bảo tọa rộng rãi của nàng, để nàng nằm ở trên người.

Nàng bò dậy, phát hiện trước ngực có thêm cái gì hơi nặng, cúi đầu nhìn lại, nhiều thêm chuỗi vòng cổ ngọc.

Chuỗi ngọc này vốn đã đẹp, điểm xuyết thêm viên châu nhỏ và hoa nhỏ thì càng đẹp mắt, Liêu Đình Nhạn có chút yêu thích không muốn buông tay, trong lòng nghĩ, tổ tông lúc trước còn làm bộ làm tịch nói vứt đi, giờ còn không phải lại lấy về. Nàng cẩn thận cảm thụ một chút, lại phát giác không đúng.

Vốn chuỗi vòng cổ này công năng là chứa vật, không gian sáng lập tự mang này đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ mà nói chỉ là râu ria, nhưng hiện tại, hình như thành pháp bảo phòng ngự, có thêm công năng phụ là cất giữ.

Nàng sờ soạng sử dụng trong chốc lát, trong lòng nhịn không được líu lưỡi, nghĩ thầm, Tư Mã Tiêu đến tột cùng là chủng loại bảo bối thần kỳ gì? hắn lại còn biết luyện khí?

Tư Mã Tiêu mở mắt ra nhìn nàng. Liêu Đình Nhạn cầm chuỗi ngọc lên, “Chàng tự tay luyện chế?”

Tư Mã Tiêu từ trong lỗ mũi hừ một tiếng xem như trả lời.

Liêu Đình Nhạn tò mò: “Chàng học luyện khí từ nơi nào?” Lúc trước nàng nghe những bài giảng đó cũng không phải nghe không, lão sư giảng tri thức cơ sở còn rất toàn diện, nghe nói luyện khí siêu khó, so sánh với tạp tu khác, đại khái tựa như chương trình toán học hay vật lý của học sinh hiện đại, không có thiên phú thì không giỏi được.

Dù sao nàng không học được, nhìn một lát ngọc giản nhập môn luyện khí, lập tức liền thức thời mà từ bỏ.

Vị tổ tông này trước kia bị nhốt ở Tam Thánh sơn, hắn học được kỹ năng này từ nơi nào?

Tư Mã Tiêu hỏi lại nàng: “Thứ dễ như vậy, còn phải học?”

Với hắn mà nói xác thật rất dễ dàng, Tam Thánh sơn có truyền lưu thư tịch thuật pháp, tuy rằng hắn không muốn học, nhưng ngày thàng thật sự quá dài, lúc nhàm chán xem một chút, hơi cân nhắc liền hiểu rõ. Hơn nữa hắn so với tu sĩ bình thường càng có ưu thế, bởi vì người hắn mang linh hỏa.

Liêu Đình Nhạn: Bị quang mang trên người bức vương này làm lóe mắt.

“Có phải ta không cần mang trên người những giáp vai, áo giáp đó hay không?” Liêu Đình Nhạn nâng vòng cổ xinh đẹp tổ tông đưa, cảm giác tránh được một kiếp.

Tư Mã Tiêu: “Hơi nghĩ là biết, chẳng lẽ ta thật sẽ để nàng đeo mấy thứ kia.”

Ừ…… Lấy kịch bản thần bí khó lường của Tư Mã Tiêu, thật đúng là không nhất định.

Liêu Đình Nhạn cười với hắn: “Chàng đương nhiên sẽ không a, chàng tốt nhất.”

Tư Mã Tiêu: “Trong lòng nàng cũng không nói như vậy.”

Liêu Đình Nhạn: “Tâm tình của ta thực bình tĩnh, chàng hẳn là không nghe được ta suy nghĩ cái gì.”

một chưởng Tư Mã Tiêu ấn lên ót nàng, ấn nàng ngã vào bên cạnh, biểu tình cười như không cười: “không cần nghe, ta có thể đoán.”

À, đoán được thì đoán được. Liêu Đình Nhạn một chút cũng không sợ hắn, còn cúi đầu nhìn kỹ chuỗi ngọc, đếm xem có bao nhiêu cấm chế phòng ngự. Ngoại trừ dung nhập pháp bảo phòng ngự đã có, hình như hắn còn tự luyện chế pháp bảo phòng ngự mới, lợi dụng công năng cất chứa ban đầu, cho thêm lại rất nhiều loại pháp khí phòng ngự.

Càng nhìn càng không đếm được.

Liêu Đình Nhạn nằm xuống.

Tư Mã Tiêu: “Đếm xong rồi?”

Liêu Đình Nhạn: “không đếm nữa, nhiều như vậy, ta cảm thấy phỏng chừng không cần dùng đến.”

Tư Mã Tiêu hừ cười một tiếng, “Thực nhanh là có thể dùng.”

Liêu Đình Nhạn: “???”

Nàng quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, lại thấy hắn nhắm mắt rồi, “Hai ngày nữa sẽ biết.”

hắn làm chuyện gì đều không thích nói, chờ đến khi chính hắn cảm thấy không sai biệt lắm mới đột nhiên bắt đầu làm. Liêu Đình Nhạn đã quen cách làm này, nếu không phải nói hắn vốn là tổ tông rồi thì trình độ làm khó cũng đúng là ở cấp bậc tổ tông.

Nếu đổi là người khác, khả năng đã bị hắn bức điên, nhưng lòng hiếu kỳ của Liêu Đình Nhạn nhiều nhất chỉ mười phút, ý niệm muốn thăm dò gì đó cũng rất có hạn, cho nên nàng lười hỏi nhiều, chỉ chờ thuyền đến đầu cầu lại nói.

Hai ngày nay trong người nàng, tim gan cồn cào khó chịu, lại không tìm thấy nguyên nhân, đến ngủ cũng không ngon, còn thực táo bạo, là con cá muối táo bạo. Tư Mã Tiêu nhìn nàng xấu tình như vậy thật ra lại thực bình tĩnh, ngẫu nhiên còn dùng một loại ánh mắt hiếm lạ nhìn nàng táo bạo. hắn như vậy, chỉ thiếu điều vỗ tay bảo nàng lại phát một lần tính tình để nhìn xem.

Liêu Đình Nhạn: thật muốn uống một ngụm nước quý bà tĩnh tâm.

Hôm nay buổi tối có mưa to, còn có sấm sét. Tiếng sấm đặc biệt vang, giống như bổ vào đầu người, Liêu Đình Nhạn mạc danh cảm thấy một trận kính sợ, có chút túng quẫn. Lần đầu nửa đêm không phải nàng bị Tư Mã Tiêu đẩy tỉnh, mà là bị tiếng sấm đánh thức.

Ta đây là làm sao vậy, làm chuyện trái với lương tâm bắt đầu sợ sét đánh? Liêu Đình Nhạn ngồi ở trên giường nghĩ trăm lần cũng không ra, lại một trận sấm sét rơi xuống, nàng liền cảm thấy trái tim kinh hoàng, nhịn không được bắt đầu lay Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu lại không ngủ, hắn chỉ nhắm mắt lại mà thôi. Liêu Đình Nhạn lắc hắn nửa ngày, không thấy hắn mở mắt, chỉ thấy khóe miệng hắn nhưng thật ra hơi nhếch lên.

Liêu Đình Nhạn trầm mặc một lát, tay hướng đến bộ vị nào đó của hắn ấn một cái.

Tư Mã Tiêu rốt cuộc mở mắt.

Liêu Đình Nhạn đầy mặt túc mục: “Ta nghe tiếng sấm cảm giác có chút hoảng hốt, chàng nói đây là vì cái gì? Trước kia ta cũng không như vậy.”

Tư Mã Tiêu: “Buông tay ra, nếu không nàng sẽ lập tức bị sét đánh.”

Liêu Đình Nhạn liếc mắt nhìn nơi đó một cái: “Ngài nói cho ta nghe một chút đây là quan hệ nhân quả gì?” Chẳng lẽ cái đồ chơi đó của ngài còn mang sấm sét có thể bổ vào người ta sao? Nàng cố ý tâm tình kích động mà hô to ở trong lòng.

Tư Mã Tiêu trở mình, cười to. Lại cho nàng cảm thấy mạc danh chọc trúng điểm cười.

hắn cười đủ rồi, câu lấy cái ót Liêu Đình Nhạn, ôm nàng lên người mình, “Nàng sắp đột phá, thực nhanh sẽ có lôi kiếp, mới có thể như vậy.”

Liêu Đình Nhạn bừng tỉnh đại ngộ, nhớ đến việc này.

Đúng, hình như nàng sắp đột phá, đây cũng không thể trách nàng không có cảm giác chân thật, rốt cuộc không phải tự mình đi bước một tu lên, lúc trước bởi vì Phụng Sơn huyết ngưng hoa, nàng đột phá nhiều lần như vậy cũng không có lôi kiếp, một đường xuôi gió xuôi nước, căn bản không có kinh nghiệm gì, đây vẫn là lần đầu tiên.

Tu vi nàng bay lên quá nhanh, lúc trước song tu với Tư Mã Tiêu lại tăng cấp thêm một đoạn. Vừa rồi ý tứ trong lời hắn nói, là nếu hiện tại lại song tu, phỏng chừng nàng lập tức đương trường đột phá, còn không phải bị sét đánh ở chỗ này.

Liêu Đình Nhạn hít một hơi, chà xát ngón tay mình, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.

Bất quá, tại sao trước khi đột phá, trạng thái giống tiền mãn kinh như vậy?

Còn nữa, nàng cảm thấy tổ tông làm nhiều giáp phòng ngự là vì chắn lôi kiếp cho nàng, còn tưởng rằng lúc trước nàng bị khi dễ gây cho hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Liêu Đình Nhạn suy nghĩ một lát, khiêm tốn thỉnh giáo: “Ta sẽ không phải là tu sĩ Hóa Thần đầu tiên bởi vì không chịu được lôi kiếp mà bị đánh chết đi?” Dù sao cũng là đi lối tắt, nàng có chút chột dạ.

Tư Mã Tiêu còn đang trang bức, “Ta không muốn nàng chết, thì nàng không chết được.”

Được được được, ngài lợi hại nhất.

Ngày hôm sau, Liêu Đình Nhạn mới phát hiện, tổ tông thật sự lợi hại.

“Biết vì sao ta chọn Sư Dư Hương không?” Tư Mã Tiêu xách theo bản thân Sư Dư Hương bị biến thành con chuột trắng, nói với Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì nàng ta cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, sắp đột phá.”

Người Sư gia đều có đãi ngộ đặc thù, người nhà bọn họ muốn đột phá, có thể đi một chỗ bí địa ở Canh Thần Tiên Phủ là Lôi Minh sơn cốc để đột phá. Ở đó, tấm chắn thiên nhiên có thể ngăn cản đại bộ phận lôi kiếp, chính là đệ tử Sư gia phế sài nhất cũng không thể bị sét đánh chết.

Hơn nữa, nơi đó còn cất giấu một bí mật, có thể làm tu sĩ ở nơi đó trong mấy ngày, tu vi lại tăng trưởng đột phá thêm một tiểu cảnh giới. Càng về sau tu vi càng khó tăng lên, một tiểu cảnh giới này, người bình thường phải tu luyện vài chục năm đến trăm năm.

Tư Mã Tiêu muốn cho Liêu Đình Nhạn thế thân Sư Dư Hương đi Lôi Minh sơn cốc để đột phá.

Tác giả có lời muốn nói: Nhạn Nhạn: Đại lão mang đi thăng cấp.