Liêu Đình Nhạn trên đường trở về nhìn thấy Tư Mã Tiêu. hắn đứng ở trong một bụi hoa đỏ tươi, thân ảnh đen nhánh như là ác quỷ du đãng trong đêm khuya. Hoa đó không biết là chủng loại gì, có mùi hương vô cùng nồng đậm, ngửi nhiều còn cảm thấy có chút hít thở không thông, ngửi không được bất kì mùi gì khác.
Liêu Đình Nhạn cách hắn bảy mét, gọi: “Sư tổ? Ngài còn chưa ngủ sao?” Nàng cảm thấy bầu không khí này phi thường có vẻ chuyện xưa ma quỷ, có chút lo lắng nhỡ hắn quay đầu lại sẽ không có gương mặt.
Tư Mã Tiêu xoay người, trong tay mâm mê đóa hoa hồng, mặt vẫn là mặt bình thường.
Liêu Đình Nhạn phát hiện hắn tựa hồ thực thích tùy tay xoa nát thứ gì, như là hoa, như là trái cây, hay là…… đầu người.
“Ngươi đã là Hóa Thần kỳ, còn buồn ngủ?” hắn không hề cố kỵ dẫm lên những bông hoa xinh đẹp đó đi tới.
Liêu Đình Nhạn nghiêm túc nói cho vị lão bản này: “Giấc ngủ không cần ngủ, nhưng ta muốn ngủ, đồ ăn không cần ăn, nhưng ta muốn ăn.”
Tư Mã Tiêu: “Ngươi rất kỳ quái.” hắn xoa nát đóa hoa, tùy ý ném ở dưới chân.
Quá khen, không kỳ quái bằng ngài.
Liêu Đình Nhạn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, thử hỏi: “Sư tổ vừa rồi cũng nghe thấy? Vậy ngài có biết thân phận của ta?”
Tư Mã Tiêu: “Ta đã sớm biết, không ai có thể che dấu bất kì cái gì ở trước mặt ta.”
Nhưng chính bản thân ta còn không biết đâu. Liêu Đình Nhạn thử hỏi: “Ngài nói ta có thân phận gì?”
“Ngươi tới gϊếŧ ta.” Tư Mã Tiêu ghé sát vào nàng, dùng ngón tay cọ môi nàng, “Ngươi nói ta có nên gϊếŧ ngươi hay không?”
Cái này bảo nàng phải trả lời như thế nào? Nếu bây giờ gϊếŧ, ngày hôm qua không cần phải mất công cứu, nàng ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu, đây là đang lăn lộn cái gì đây! Hơn nữa, có thể bỏ ngón tay ra rồi nói được không?
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Tư Mã Tiêu trong ánh mắt có một chút màu đỏ.
Liêu Đình Nhạn: “Tay người vừa rồi xoa nát bông hoa còn chưa rửa đã để lên miệng ta.” Trả lời trắng ra như vậy, hiển nhiên là cái BUFF nói thật.
Tư Mã Tiêu đóng BUFF nói thật, không muốn nghe cái lời nói thật phá hỏng không khí này. hắn tiếp tục giống đại vai ác ép hỏi nàng: “Ta có nên gϊếŧ ngươi hay không?”
Liêu Đình Nhạn hít vào một hơi: “Ta cảm thấy không nên.”
Tư Mã Tiêu: “À, vì sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Ta đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, hiện tại là người trong trận doanh của sư tổ.”
Tư Mã Tiêu điểm chú ý lại kỳ quái ở chỗ, “Ta là chính nghĩa?”
Liêu Đình Nhạn nháy mắt sửa miệng: “Ta đã bỏ chính nghĩa theo gian tà.”
Tư Mã Tiêu: “Ngươi sửa miệng nhưng thật ra rất nhanh.” nói đến cũng buồn cười, hắn so với Ma Vực, ai minh ai ám, thật đúng là rất khó nói rõ.
“Vừa rồi, ngươi thật sự quá vô dụng, đến một Nguyên anh kỳ cũng không đối phó được.” Tư Mã Tiêu đột nhiên nói đến việc này.
Liêu Đình Nhạn lúc này hiểu ra, vừa rồi ‘ bạn trai cũ ’ kia là bị ai đánh bay.
“Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy.” Nàng lộ ra một cái cười giả: “Khẳng định không lợi hại được như sư tổ.” Xì, làm Hóa Thần kỳ một ngày, là ai cũng không thể lập tức học được sử dụng thuần thục toàn bộ kỹ năng đánh nhau!
Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng giả cười, bỗng nhiên cũng cười, túm lấy tay nàng kéo lui ra đường, “Gϊếŧ nhiều vài người sẽ quen.”
Liêu Đình Nhạn bị hắn dọa sợ, “đi đâu?!”
“Đương nhiên là đưa ngươi đi gϊếŧ người, ta chính là gϊếŧ rất nhiều người mới lợi hại như vậy.” hắn âm âm trắc trắc nói.
Liêu Đình Nhạn đương trường quỳ xuống, ngồi trên mặt đất, “Ta không đi.”
Tư Mã Tiêu lôi kéo tay nàng, tựa như bà mẹ kéo đứa con nghịch ngợm trên đường. “Dậy.”
Liêu Đình Nhạn: “không, ta không muốn gϊếŧ người.”
Tư Mã Tiêu: “Nếu ta một hai muốn ngươi gϊếŧ?”
Liêu Đình Nhạn nằm xuống ngay tại chỗ, “Vậy ngươi gϊếŧ ta đi.”
Tư Mã Tiêu sắc mặt trầm xuống, “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không gϊếŧ ngươi?”
nói thật, Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn sẽ không gϊếŧ, bởi vì nàng không cảm giác được nguy hiểm. Dù sao nàng không đi gϊếŧ người, tổ tông này thích làm gì nàng không quản được, nhưng nàng thì không thế, chuyện nàng không muốn làm thì chết cũng không làm.
Tư Mã Tiêu thật đúng là rất muốn một chưởng đánh chết nàng, trước kia nếu có ai dám nói với hắn như vậy, giây tiếp theo đã chết thẳng cẳng, đâu giống nàng, lại vẫn không có vẻ sợ hãi. hắn nâng tay lên, lại buông xuống, cuối cùng dùng một tay bế cả người Liêu Đình Nhạn lên.
“Chúng ta có chuyện từ từ nói, không cần xúc động.” Liêu Đình Nhạn phát hiện tổ tông khiêng mình lên trời cao, trong lòng bắt đầu luống cuống, theo bản năng ôm chặt eo hắn.
Tư Mã Tiêu không để ý tới nàng, nhìn Bạch Nhạn Phi Các bay qua bay lại nơi xa, duỗi tay vồ một cái.
Bạch Nhạn Phi Các là của Nguyệt Sơ Hồi, con gái của cung chủ Nguyệt Cung, thiên chi kiêu nữ này nổi danh tiểu bá vương ở Canh Thần Tiên Phủ, kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, mẫu thân của nàng, cung chủ Nguyệt Cung, đối với nàng thiên y bách thuận, bởi vậy nàng ở Canh Thần Tiên Phủ hoành hành ngang ngược, tất cả mọi người phải chịu.
Nàng muốn một tòa gác mái có thể phi hành trên bầu trời, cung chủ Nguyệt Cung liền lệnh cho các đệ tử tìm kiếm tài nguyên đỉnh cấp khắp nơi, lại nhờ một vị luyện khí sư thiên cấp duy nhất, tạo ra một tòa bảo bối phi các linh khí đầy đủ, lực phòng ngự kinh người cho nữ nhi.
Trước đây Nguyệt Sơ Hồi thích ở trong phi các, lệnh cho mọi người biểu diễn ca vũ, còn thường xuyên mang theo nhóm tiểu tỷ muội cùng nhau điều khiển phi các du ngoạn khắp nơi. Gần đây bởi vì chuyện Từ Tàng Đạo Quân xuất quan, cung chủ Nguyệt Cung dặn dò nữ nhi mấy trăm lần, bảo nàng ngàn vạn tránh xa Từ Tàng Đạo Quân.
Nhưng Nguyệt Sơ Hồi không giống người khác, nàng cảm thấy Từ Tàng Đạo Quân bối phận cao, tu vi cao, cho dù có hung danh bên ngoài, nàng cũng cảm thấy thập phần ngưỡng mộ, bởi vậy hai ngày này thường xuyên làm phi các của mình bay qua bay lại ở gần Bạch Lộc Nhai, chỉ mong có thể có cơ hội tình cờ gặp gỡ vị sư tổ thần bí này.
Hôm nay cũng như thế, nàng ngồi ở trước cửa sổ lầu hai phi các, nhìn về Bạch Lộc Nhai dưới ánh trăng xa xa, tâm tư hoàn toàn không đặt ở ca vũ phía sau. Bên cạnh nàng còn một vị sư muội, hai người giao tình không tồi, thường xuyên chơi chung một chỗ.
Lúc này sư muội đó nói với nàng về Từ Tàng Đạo Quân: “Nghe nói ngày ấy Từ Tàng Đạo Quân ở Vân Nham sơn đài xem các đệ tử so đấu, Liêu Đình Nhạn còn gối lên đầu gối hắn ngủ, trước công chúng, mỗi người đều thấy được, không tự ái như thế, tất nhiên là không hiểu quy củ.”
Nguyệt Sơ Hồi nghe thấy tên Liêu Đình Nhạn liền không kiên nhẫn, phát giận quăng đổ ly ngọc trân quý mỏng như tờ giấy trong tay ra bên ngoài, “Thôi, ta không muốn nghe chuyện của nàng ta. Từ Tàng Đạo Quân nhân vật như vậy, sao có thể nhìn trúng một tiểu đệ tử, thật làm người ta nghĩ không rõ!”
đang nói, nàng cảm giác Bạch Nhạn Phi Các của mình bỗng nhiên bay về phía Bạch Lộc Nhai.
“Nguyệt sư tỷ, tỷ đừng nóng giận, mau dừng lại đi, sư phụ đã dặn dò, không được tới gần Bạch Lộc Nhai.” Sư muội cũng cảm giác thấy phi các càng ngày càng tới gần Bạch Lộc Nhai, còn tưởng rằng Nguyệt Sơ Hồi lại tái phát tính tình đại tiểu thư, lập tức cẩn thận khuyên nhủ.
Nguyệt Sơ Hồi trắng mặt, “không phải ta! Ta không khống chế được phi các này, sao lại thế này!”
Sư muội phát ra một tiếng thét: “A! Nơi đó, đó là……!”
Tư Mã Tiêu kéo phi các rêu rao nơi xa kia vào phạm vi Bạch Lộc Nhai, sau đó ôm Liêu Đình Nhạn vào phi các. Lực phòng ngự của phi các với hắn mà nói dường như không tồn tại, linh khí Nguyệt Sơ Hồi khống chế phi các này, giãy giụa cũng không thể giãy giụa một chút, đã bị cướp đi quyền khống chế.
Nàng và sư muội, còn cả một phòng nô bộc hầu hạ, cùng với vũ cơ nhạc kĩ tìm vui, tất cả đều bị chuyện đột nhiên phát sinh làm cho kinh sợ, đặc biệt là nhìn thấy Tư Mã Tiêu mang theo Liêu Đình Nhạn trực tiếp đi vào từ cửa sổ lầu hai, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ, không biết nên có phản ứng gì.
“Từ Tàng…… Đạo Quân?!” Nguyệt Sơ Hồi kích động hô.
Tư Mã Tiêu một chân đạp fan nhiệt tình này từ cửa sổ bay ra ngoài.
Nguyệt Sơ Hồi: “A ——”
hắn đạp chủ nhân phi các ra ngoài, lại đóng gói tất cả người còn lại cũng cùng nhau quăng ra, ném ra khỏi phạm vi Bạch Lộc Nhai, sau đó đem Liêu Đình Nhạn một người đi vào Bạch Nhạn Phi Các, nói với nàng: “Ngươi một mình ở chỗ này từ từ tỉnh ngộ, khi nào hiểu rồi thì đi ra.”
Bạch Nhạn Phi Các xinh đẹp bồng bềnh trong không trên Bạch Lộc Nhai, bên trong chỉ còn lại một mình Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: “Ai hắc?” Đây không phải phi các được đàn bạch nhạn nâng lên lúc trước đã nhìn thấy sao! Khi đó đã thật hâm mộ, thật muốn đi lên nhìn một cái! Đây là, mộng tưởng trở thành sự thật?
Lại nói Bạch Nhạn Phi Các này không hổ là cung chủ Nguyệt Cung khuynh tâm chế tạo cho ái nữ, nơi chốn tinh xảo, ngoài một tòa tiểu lâu, còn có một mảnh đình viện và hoa viên. Phi các trôi nổi trong không trung, rất gần trăng sáng trên bầu trời, phảng phất như duỗi tay là có thể chạm vào. Ngồi ở bên cửa sổ lầu hai, có thể nhìn xuống thấy đèn lưu ly kéo dài trong Canh Thần Tiên Phủ, quả thực là nơi ngắm cảnh ban đêm tốt nhất.
Nơi này thực thích, nếu ở luôn nơi này nàng cũng nguyện ý. Phía trước lầu hai còn có rất nhiều đồ ăn và rượu chuẩn bị cho Nguyệt Sơ Hồi, hiện giờ càng tiện nghi cho Liêu Đình Nhạn.
Cho nên, tổ tông là thật tình nhốt nàng ở nơi này để tỉnh ngộ sao? Cho nàng ở chỗ này một mình an nhàn hưởng thụ ánh trăng còn có thức ăn ngon, lại để nàng sung sướиɠ ngủ một giấc?
thật sự không hiểu được mạch não của hắn.
Nàng vui vẻ xoay vòng trên dưới tiểu lâu, phát hiện có suối nước nóng, liền thuận tiện tắm rửa, thay váy áo, chạy lên sân nằm ngắm trăng.
“A —— ánh trăng thật đẹp ——”
Vẫn là một mình lẳng lặng nằm như vậy càng vui vẻ.
Ngày thứ hai, gia chủ Viên thị của mạch Uyển Mai, cung Từ Thời, mang theo thi thể của nhi tử thứ mười tám Viên Thương đến Bạch Lộc Nhai, gặp cung chủ Nguyệt Cung lạnh mặt đến đòi giải thích về chuyện nữ nhi, cùng mang theo Động Dương chân nhân của Thanh Cốc Thiên bái kiến sư tổ chưởng môn Sư Thiên Lũ.
“Chưởng môn, con ta đã chết không minh bạch như vậy, ta nhất định phải hỏi rõ Từ Tàng Đạo Quân!” Viên gia chủ đầy mặt phẫn nộ.
“Chưởng môn, hôm qua nữ nhi ta bị nhục nhã, đến lễ vật ta tặng nàng còn bị cướp đi, ta muốn hỏi Từ Tàng Đạo Quân một chút, đây chính là việc mà người làm sư tổ nên làm sao?” Nguyệt Cung chủ lạnh mặt.
Sư Thiên Lũ tứ bình bát ổn: “A, vậy cùng nhau đến gặp mặt sư tổ, nghe một chút xem hắn nói như thế nào.”
Tư Mã Tiêu nói như thế nào?
hắn nhìn Viên gia chủ trước, “Ta gϊếŧ nhi tử của ngươi thì thế nào, không phải ngươi có hai mươi mấy nhi tử, trên trăm tôn tử, còn thiếu một đứa này? thật cho rằng ta không biết ngươi tới làm gì, chọc ta không cao hứng, nhi tử khác của ngươi, ta gặp một đứa sẽ gϊếŧ một đứa.”
Lại nhìn Nguyệt Cung chủ: “Nữ nhi ngươi muốn lấy đồ vật của nó? Được a, nếu nó chết, vậy đồ vật đó chính là vô chủ.”
Cuối cùng nhìn Sư Thiên Lũ: “Hôm nay ta không có nhẫn nại.”
Sư Thiên Lũ vội nói: “Sư bá bớt giận, đệ tử Liêu Đình Nhạn của Động Dương ở bên sư bá chiếu cố người, hôm nay riêng dẫn hắn đến thăm đồ nhi.”
Tư Mã Tiêu đùa nghịch một mảnh lá xanh dán trên cổ tay: “Nàng chọc ta tức giận.”
Sư Thiên Lũ cả kinh, chọc ma đầu này không vui chỉ có một kết cục, đó chính là chết. hắn thầm thấy đáng tiếc trong lòng, lại cảm thấy quả nhiên như thế, sao có thể có ai sống lâu ở bên cạnh loại người như Tư Mã Tiêu, “Vậy xác của Liêu Đình Nhạn?”
Tư Mã Tiêu: “không có xác.”
Sư Thiên Lũ hiểu rõ, xem ra là thi cốt vô tồn.
Tư Mã Tiêu nói xong lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, xoa giữa trán một cái rồi đá gãy cột ngọc bên cạnh, “không có việc gì đều cút đi!”
Sư Thiên Lũ tính tình tốt mười phần cáo lui rời đi, thầm nghĩ trong lòng Tư Mã Tiêu này càng thêm thô bạo, thích gϊếŧ chóc, ngày hắn chờ đợi hẳn là đã không còn xa.