Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 10: Quá ngầu quá nguy hiểm

Liêu Đình Nhạn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn máu chầm chậm chảy ra từ khóe miệng tổ tông, y bị thương à?

Tư Mã Tiêu giơ tay lên, quệt vết máu bên miệng đi, cười bất cần nhìn nữ tử áo trắng đối diện: “Năm ấy ta gần như gϊếŧ sạch trưởng lão và cung chủ ở Canh Thần Tiên phủ, hiện giờ chỉ mình ngươi mà cũng dám gϊếŧ ta, đúng là nằm mơ nói mộng.” Trong lời nói của y hoàn toàn bỏ qua mấy em gái không chịu nổi một chiêu nằm góc kia.

Xem ra, đây là hai nhóm em gái bối cảnh khác biệt hoàn toàn.

Nữ tử áo trắng khó khăn bò dậy, nàng lấy một bình ngọc trong tay áo ra, nuốt một viên đan trong đó, thân thể nhanh chóng khôi phục lại, thậm chí còn nguy hiểm hơn trước đó mấy phần, nàng còn rút ra một thanh trường kiếm trắng sáng.

"Đây là kiếm của sư phụ ta, Nguyệt Hoa truyền thừa của Nguyệt Chi cung. Hôm nay ta với ngươi không chết không ngừng." Nữ tử áo trắng mỗi chữ mỗi câu, cừu hận trong ánh mắt càng sâu thêm. Trông y như nữ chính đang chuẩn bị đại chiến với boss, nàng thâm trầm nói: "Tộc Phụng Sơn Tư Mã gia mục nát các ngươi, sớm đã nên tuyệt diệt."

Liêu Đình Nhạn nghe thấy xiềng xích khồng lồ đang xầm xập ở ngoài, còn cả ngọc bài lơ lửng cũng ong ong rung động, cả tòa tháp trung tâm đều hơi chấn động. Thế công của nữ tử càng thêm quyết liệt, đấu pháp vô cùng liều mạng, cái tư thái điên cuồng ấy chỉ khiến kẻ khác liên tưởng đến bốn chữ “đồng quy vu tận”.

Tư Mã Tiêu như đã đến giới hạn, trước thế công ấy, y hộc ra một ngụm máu. Thậm chí y còn đứng dậy, nét mắt cũng nghiêm túc hơn.

Cả tháp trung tâm trần ngập linh lực của hai người họ, với tu vi của Liêu Đình Nhạn, chỉ hơi động đậy tí thôi là toi luôn, tóm lại cứ núp sau lưng Tư Mã Tiêu là an toàn nhất, nàng chỉ có thể thu lu ở khu an toàn này chờ cuộc chiến kết thúc.

Bọn họ đánh nhau cũng không lâu, rất nhanh, sau một tiếng nổ ầm, nữ tử áo trắng cả người đẫm mau bắn ra xa, chỉ còn thoi thóp. Mà Tư Mã Tiêu cũng không khá hơn làm mấy, y lùi lại ba bước, ngã xuống giường của Liêu Đình Nhạn. Cụp mắt, hít thở khó nhọc, máu tươi bên miệng càng tuôn ra nhiều hơn.

Liêu Đình Nhạn giựt giựt tóc, nhận ra trên chiến trường chr có mình là còn nguyên vẹn. Nàng bò đên bên kia giường rồi đứng dậy, thử hỏi ông chủ: "Sư tổ? Ngài còn ổn không?"

"Liêu Đình Nhạn."

Người gọi nàng không phải sư tổ, là nữ tử áo trắng đang hấp hối đằng kia, nàng ta nói: "Ta biết ngươi là đệ tử của Thanh Cốc thiên, sư phụ của ngươi phải gọi ta là sư thúc tổ."

Liêu Đình Nhạn: "..." Cái gì, chị, bối phận của chị cao vậy sao. Mấy người tu tiên sống lâu quá, chẳng đếm hết được thứ bậc, thế hệ rất khó hiểu rõ được.

Con mắt của nữ tử sáng lên đầy cuồng loạn: "Tư Mã Tiêu đã không có sức phản kháng nữa rồi, ngươi gϊếŧ gã nhanh!"

Liêu Đình Nhạn: Ể?

"Chỉ cần ngươi gϊếŧ hắn, về sau Nguyệt Chi cung ta sẽ là chỗ dựa của ngươi. Tài nguyên hay địa vị, ngươi cần là sẽ có." Nữ tử cố nói: "Ngươi đừng sợ, giờ ngươi ăn Phụng Sơn huyết ngưng hoa cùng với máu của Tư Mã Tiêu, lập tức ngươi sẽ sở hữu tu vi vô cùng thâm hậu, cộng thêm Nguyệt Hoa kiếm của ta nữa. Đến lúc ấy xẻ ngực gã ra, lấy trái tim, bỏ vào hồ nước bên kia, gã sẽ chết."

Trình tự được giải thích rất kĩ càng, thao tác có vẻ khá dễ. Phàm là người có dã tâm, sợ là sẽ nghe theo nàng ta.

Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu thờ ơ ngồi kia. nói ra thì ngại, thật ra mới nãy nhìn y chảy máu, nàng cũng hơi muốn lấy sen ra hứng máu, để xem ăn vào thanh exp có nhảy vọt thật không.

Tư Mã Tiêu mở mắt, cười cười, nhìn nàng chằm chằm, lẳng lặng nói một câu —— "Mau gϊếŧ ta đi nào "

Liêu Đình Nhạn: "...?" Tổ tông này đang nói cái gì vậy? Thấy khó chịu à? Y nằm đó bị cấn eo, nhìn trông không thoải mái thật.

Nàng do dự vươn tay về phía y, cố sức ôm y lên giường, thuận tay đắp cả chăn.

Liêu Đình Nhạn: "Là vầy hả?"

Tư Mã Tiêu: "..."

Nữ tử áo trắng: "..."

Nữ tử áo trắng ho khùng khục, khàn giọng hô to: "Ngươi làm cái gì thế, nhanh lên! Mau gϊếŧ gã đi! Gã là ma đầu, hôm nay gã không chết, tương lai sẽ càng nhiều người đổ máu hơn thôi!"

Liêu Đình Nhạn đeo nút bịt tai lên. Nàng sẽ không làm theo lời nàng kia, bởi vì nàng chỉ là một người đứng xem vô tội mà thôi, nàng không muốn tham dự vào tranh đấu của thế giới này. Còn nữa, cuộc đời nàng hơn hai mươi năm rồi, đừng nói gϊếŧ người, gà còn không dám gϊếŧ. nói mấy câu thôi mà đã muốn nàng đi gϊếŧ người, chịu thôi, một công dân tuân theo pháp luật hai mấy năm theo không nổi.

Dù nàng đã đeo nút bịt tai lên, vẫn còn nghe được câu trăn trối của chị gái đằng xa: "Đây là ngươi đang nối giáo cho giặc, sớm hay muộn rồi sẽ phải thấy hối hận —— "

Liêu Đình Nhạn không đồng tình. Thế giới này chẳng liên quan gì đến nàng, mấy người này cũng chẳng có quan hệ gì với nàng. Chị gái đằng kia nàng không thân cũng chẳng quen, nàng sẽ không nghe theo nàng ta, Tư Mã Tiêu với nàng không thù không oán, nàng cũng sẽ không gϊếŧ y, đạo lý này đơn giản vậy thôi.

Nàng ta có vẻ đã tắt thở, cả tầng này im lặng lại. Liêu Đình Nhạn ngồi ở mép giường, ngó ngó ông chủ đã được mình khiêng lên giường. Y đang dùng biểu tình kì quái, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Liêu Đình Nhạn: "Lão nhân gia, ngài vẫn ổn chứ?" Nếu ông chỉ có vấn đề gì, nàng vẫn phải suy tính lối đi riêng cho mình thôi.

Tư Mã Tiêu hộc một ngụm máu cho nàng xem, yếu ớt nói: "Ngươi nghĩ sao?"

Nhìn tình hình có vẻ bất ôn thật, có vẻ y còn chẳng cựa quậy được, chỉ có thể nằm liệt ở đó, ngay cả nói chuyện thôi cũng khó khăn.

"Con cảm thấy giờ phút này phải có mấy thánh dược chữa thương xuất hiện mới phải." Liêu Đình Nhạn nói.

Chỉ trong chớp mắt đây thôi, nàng nhìn thấy trong mắt Tư Mã Tiêu lóe sáng, bỗng nhiên, nàng bị một cánh tay kéo xuống, đυ.ng vào ngực Tư Mã Tiêu. Tiếp theo, nàng thấy hoa mắt, khi mở mắt ra, nàng đang bị Tư Mã Tiêu ôm lơ lửng ngoài cửa sổ, mà nơi bọn họ vừa nằm, cả giường lẫn tường đều đổ vỡ hết.

Liêu Đình Nhạn: "Đệt?!"

Tư Mã Tiêu mới nãy còn đang hấp hối sắp chết giờ đã khác hẳn, y lơ lửng ngoài tháp trung tâm, nàng xem lực cánh tay đang ôm mình, vẻ yếu ớt vừa nãy trăm phần trăm là giả. Liêu Đình Nhạn cứng mặt ôm eo Tư Mã Tiêu, cầu mong không bị rơi xuống, hiện giờ dưới chân nàng đang là không khí đấy.

Trong tay Tư Mã Tiêu phụt lên một ngọn lửa, ngọn lửa ấy nhoáng cái biến thành một biển lửa, nháy mắt bao trùm cả tháp trung tâm và cả bầu trời trên đó

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy bầu trời hiện ra mấy chục bóng người, những bóng người này có nam có nữ, trẻ có già có. Ai trông cũng rất nguy hiểm, họ đang bao vậy Tư Mã Tiêu. Tuy nói bọn họ người đông thế mạnh, Tư Mã Tiêu chỉ có một người, nhưng Liêu Đình Nhạn phát hiện bọn họ ai trông cũng rất căng thẳng.

So với mấy người như gặp đại địch, Tư Mã Tiêu lẻ loi một mình lại rất thảnh thơi. Liêu Đình Nhạn tự động coi mình là đồ trang sức, im lặng bị treo. Trong cái tình cảnh này, dù có bị thiểu năng đi chăng nữa nàng cũng phải hiểu, nơi này đêm nay là một chiến trường vô cùng nguy hiểm, nếu như vừa nãy tổ tông không bảo vệ nàng, giờ nàng đã chết ngắc rồi.

Mười mấy người ở đây, trên mặt thì khó coi, trong lòng cũng rất chột dạ. nói thật, bọn họ cũng chẳng gắn bó gì, trong lòng ai cũng có suy tính riêng. Canh Thần Tiên phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy, thế lực cũng lớn đến thế, dù chỉ là một mạch nhỏ bé thôi cũng đã khác biệt rồi, nói chi cả cái Canh Thần Tiên phủ này. Đối với Tư Mã Tiêu, ai cũng có những ý định rất riêng.

Có người vì mối hận năm trăm năm trước, muốn gϊếŧ chết Tư Mã Tiêu; có kẻ lại thèm nhỏ dãi máu thịt của tộc nhân Phụng Sơn tộc, muốn được một chén canh; còn có người thì muốn Canh Thần Tiên phủ được kéo dài như trước, lại kiêng kị tu vi của Tư Mã Tiêu nên hi vọng có thể khống chế được y.

Đêm nay là trăng non, những kẻ biết được bí mật của Tư Mã thị như họ, lặng lẽ xâm nhập vào nơi này, đã theo dõi rất lâu rồi. Nữ tử áo trắng mới nãy cũng chỉ là con tốt mà thôi. Mãi đến vừa rồi, vẫn còn rất nhiều người do dự, nhưng trong số họ có một người có thù diệt thân với Tư Mã Tiêu, vậy nên vội vã ra tay. Ai ngờ dáng vẻ yếu ớt kia Tư Mã Tiêu giả vờ, trái lại họ lại bị vạ ngược, giờ thân hãm biển lửa. Mấy người khác không khỏi thầm mắng kia hấp tấp kia.

Ngọn lửa này khác với hỏa diễm của y, nhưng mà mấy kẻ có tu vi cao ngất này cũng không dám bất cẩn. Cho dù bây giờ có vẻ là họ đang bao vây Tư Mã Tiêu, thật ra sự thật là họ đang bị biển lửa của Tư Mã Tiêu ngăn trở.

"Từ Tàng đạo quân, đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chúng ta không có ác ý." một nam tử cao gầy đứng ra: "Chí ít Thiên Chi cung chúng ta cũng không có ý bất kính với ngài."

Tầm mắt của Tư Mã Tiêu phóng tới một lão giả khí chất hung hiểm: "Ngươi là rác rưởi ở cung nào đấy, bị bọn ngươi nhốt năm trăm năm rồi, ta chẳng nhớ rõ nữa."

Liêu Đình Nhạn: "..." Đến bây giờ còn kéo được cừu hận, không hổ là tổ tông bội phục bội phục.

Lão đầu tức đến méo mặt, rõ ràng lão là kẻ ra tay ban nãy, giờ lão vẫn hận thù trừng Tư Mã Tiêu, nhưng lại không có ý tiếp lời y, mà là nhìn về phía những người khác, kích động hô: "Các ngươi đừng bị y đánh lừa, rõ là y đã thể suy sức yếu rồi, đêm nay chỉ cần chúng ta liên thủ là có thể giải quyết được y! Nếu giờ không gϊếŧ, ngày sau chúng ta không kẻ nào trốn được đâu!"

Có người động lòng, ánh mắt lóe lên, cũng có người cúi đầu lùi lại, tỏ vẻ không muốn tham dự. Phải đến một nửa người lùi bước, bọn họ ai cũng từng thấy bộ dạng phát cuồng của Tư Mã Tiêu năm trăm năm trước, lòng còn sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Số còn lại thì do tham vọng và hận thù, hoặc đơn giản chỉ là lập trường khác biệt, nên vẫn lựa chọn ra tay với Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn không kìm được víu chặt lấy eo Tư Mã Tiêu, sắp bị rơi vào một cuộc chiến, nàng thấy hoảng thật sự. Đây có phải phần diễn của nàng đâu, tổ tông cứ cue nàng ra làm gì, áp lực quá lớn.

"Sợ cái gì."

Liêu Đình Nhạn vô thức ngẩng đầu, nhận ra mấy lời này là sư tổ nói với nàng. Người này cúi đầu liếc nàng một cái, "Ta không muốn ngươi chết, ngươi không chết được. Chẳng phải ta đã nói rồi à, dù ta có suy yếu đến thế này, bọn chúng vẫn quá yếu."

Ghê.

Tình cảnh tiếp theo đã cho Liêu Đình Nhạn thấy cái gì gọi là quá ngầu quá nguy hiểm. Tư Mã Tiêu, dùng sức một người, đánh chết mấy đại lão máu mặt trong Canh Thần Tiên phủ. Việc này khiến Liêu Đình Nhạn nhận ra, tràng cảnh vừa nãy với nữ tử áo trắng trong tháp là y đang diễn. Qủa đúng là diễn tinh, y rảnh rang quá à? Lại còn hộc máu nữa chứ, nhìn trông y như thật, nếu lúc đó nàng nghe lời chị gái kia, đoán chừng giờ cũng đã thành nắm tro rồi.

Lúc bảy người kia bị đốt thành thây khô, bảy người còn lại đang bàng quang cũng phải khϊếp sợ nhìn Tư Mã Tiêu. Bọn họ vốn cho rằng y bị nhốt ở đây nhiều năm như thế, Tư Mã Tiêu sẽ suy yếu thêm nhiều, không thể ngờ được y vẫn còn đáng sợ như thế, chẳng lẽ Phụng Sơn tộc cường đại đến vậy, ngay cả trận pháp mạnh mẽ và tầng tầng lớp lớp cấm chế cũng vô dụng?

"Từ Tàng đạo quân, những kẻ này đã bất kính với đạo quân, nên phải chịu trừng phạt. Sau khi chúng ta trở về sẽ xử lý hậu nhân của chúng.” Người lên tiếng càng thêm phần cẩn trọng.

Nhưng Tư Mã Tiêu không hề có ý muốn cho họ trời đi, ánh mắt của y lướt qua chín người còn sống, đột nhiên cười nói: "Ta còn cần một người ở lại."

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Người mở miệng đầu tiên bỗng hét thảm, biến thành một hỏa nhân, không có đường phản kháng. Sắc mặt những kẻ còn lại đều rất khó coi, một lão giả tướng mạo hàm hậu đột nhiên trừng mắt, khẽ hô: "không được! Chẳng lẽ là..."

Lời còn chưa dứt, thi thể của nữ tử áo trắng trong tháp cũng bay ra, chín thi thể phân bố ra các trong trung tâm tháp. Chín người này, vừa lúc có huyết mạch của Bát đại cung chủ và chưởng môn năm trăm năm trước. Năm ấy, chính các tổ tông này bày ra đại trận vây khốn ở trong đây.

"Ta đã nhịn mấy cái phong ấn chướng mắt này rất lâu rồi." Tư Mã Tiêu nói xong, chín bộ thi thể nhanh chóng rơi xuống các vị trí đặc biệt, nháy mắt đất rung núi chuyển, những xiềng xích khổng lồ rầm rầm va vào nhau, thi nhau đứt gãy, đồ ầm xuống cung điện bên dưới, biến cả cái cung điện này thành phế tích.

Bên trong những tiếng tri hô đầy kinh ngạc, Liêu Đình Nhạn nghe thấy Tư Mã Tiêu cười khẽ, là cái kiểu cười vô cùng sung sướиɠ.

Trải qua một loạt chuyện, mặt mũi Liêu Đình Nhạn đầy đờ đẫ, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy —— eo của tổ tông nhỏ quá đi.

Tư Mã Tiêu thoải mái mà nhìn tràng cảnh trước mắt, phát hiện gian tế Ma vực kì là trong tay mình đã bị dọa cho ngu người. Y thoải mái nâng cằm nàng lên, hỏi: "Nhìn mấy kẻ này đi, ai trong lũ ấy cũng đều là những đại năng khiến mọi người e sợ, nhưng giờ bộ dáng bọn chúng buồn cười chưa kìa, cảm nghĩ của ngươi bây giờ là gì?"

Liêu Đình Nhạn: "Eo của ngài bé ghê." BUFF nói thật lại muốn gϊếŧ ta, cái hàng này cứ động tí là dùng BUFF nói thật làm gì!

Nụ cười vô nhân tính của Tư Mã Tiêu cứng lại, ngỡ là mình đang nghe nhầm.

Tác giả:

Móc treo cá muối lại một lần nữa hô hào khẩu hiệu “Ta muốn chết”!