"M* nó, cô câm miệng ngay cho tôi!"
Tiêu Thống Đốc giận đến mức nói không thành lời, hắn mở to mắt trừng lớn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế.
Rõ ràng, một người danh tiếng lẫy lừng như hắn đáng lẽ không cần phải cắn răng chịu nhiều tủi nhục đến như vậy...
Từ khi gặp cô dường như cuộc đời của Tiêu Hoài Nam được chuyển sang một trang hoàn toàn mới. Khác xa với thế giới lúc trước của hắn.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
"..."
Kiều Mặc cuối cùng cũng phát giác ra được hết thảy tội lỗi do chính đôi bàn tay hư hỏng đó của coi gây ra.
Đây cũng chẳng phải lần đầu chạm vào "cái đó" của hắn, nhưng chẳng hiểu lý do tại vì sao cô lại không nhận ra được hình dáng quen thuộc đó. Cứ thế gây ra hiểu lầm sâu đậm như vậy.
Có lẽ, là do lần này nó được khoát trên người lớp vải dày cộm nên cô không nhận ra.
"Tại sao anh ngay từ đầu không ngăn cản hành động đó của tôi cơ chứ?"
Cô vẫn muốn biện minh cho cái sai của mình, ngẩng đầu để được đối mặt trực diện với Tiêu Hoài Nam.
Kiều Mặc không sợ trời không sợ đất, nhưng thứ cô sợ nhất chính là bị quy mọi lỗi lầm trên đầu. Vì không muốn mang danh "phá hoại" nên cô phải cố cãi đến cùng.
Dù cho có đổi trắng thay đen cũng phải tiếp tục...
"Ngăn cản?"
"Cô muốn tôi làm thế nào đây, bên trên phải ứng phó với trưởng bối. Bên dưới lại phải ứng phó với cô."
"Rốt cuộc lão tử hôm nay ra đường đạp phải phân chó hay sao mà xui đến như vậy!"
Hoài Nam muốn nhanh chóng rời khỏi căn nhà xa hoa rộng lớn trước mắt nhưng cơ thể của hắn lại không cho phép.
Là một người đàn ông hắn cũng có nhu cầu sinh lý như bao người. Bị động chạm đến như vậy sao có thể dễ dàng trở về hình thái như ban đầu được.
"Cậu bé" của hắn đã ***** **** lên hệt như muốn đâm xuyên qua chiếc quần chỉnh tế kia. Nếu như Tiêu Hoài Nam cứ thế đi ra khỏi ngự viên của Kiều Gia, ngoại trừ mất đi thể diện. E là ngay cả danh dự của hắn cũng không còn.
"Anh, anh có cần tôi giúp không?"
Chủ đề trò chuyện của cô và hắn đột nhiên thay đổi 360°, ánh mắt tội lỗi của Kiều Mặc cứ thế ghim chặt trên người Tiêu Hoài Nam.
Chuyện xảy ra như vậy cũng do cô gây ra, cũng không thể nào nhắm một mắt mở một mắt xem như không thấy được.
Chưa kịp để đối phương suy nghĩ về câu nói của mình vừa nói ra ban nãy. Cô đã nhanh chóng kéo lấy tay hắn rời đi khỏi phòng ăn.
Mà địa điểm mà cả hai phải đến chính là mật thất bí mật của cô ban nãy. Nơi đó có một căn phòng ẩn, đầy đủ tiện nghi không thiếu một thứ gì.
Hoài Nam hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt. Nhưng mà hành động tiếp theo đây của Kiều Mặc đã làm cho hắn thêm phần sốc tâm lý.
Cô không cần sự cho phép của đối phương mà trực tiếp kéo khoá quần của hắn xuống. Sau đó ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng di chuyển trên "cái đó" của Hoài Nam.
Phần dịch nóng ấm không ngừng trào ra.
Mỹ nam chết lặng, Kiều Mặc còn chưa làm gì mà hắn đã ra. Hơn thế nữa "cậu bé" của hắn ngày càng trở nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hình như không có dấu hiệu muốn dừng lại.
"Khoan, khoan đã..."
Tiêu Thống Đốc thoạt nhìn có chút ngơ ngác, tay bất giác siết chặt lấy mái tóc đen huyền đang được bới cao của cô. Tuy lúc đó tinh thần có chút mơ màng nhưng hắn vẫn khống chế được lực đạo ở cổ tay của mình.
Sợ bản thân sẽ làm đối phương bị thương.
"Hửm?"
Kiều Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, cùng một khuôn mặt cùng một đôi mắt cùng một tư thế nhưng sao lại khác với lần ngẩng đầu ban nãy như vậy.
Lời nói đã đến bên môi nhưng khi thấy biểu cảm này của cô, Hoài Nam lại không thể nói ra những lời dối lòng được.
"Đừng dùng tay nữa, tôi... tôi muốn cô dùng miệng."
Hắn ngại ngùng dùng tay che chắn khuôn mặt hứng tình của bản thân. Nhưng lại phản tác dụng, giấu đầu lòi đuôi để lộ ra hai bên tai ửng đỏ như bị lửa thiêu đốt.
Không hiểu lý do tại vì sao, chỉ cần đối diện với người phụ nữ tên Kiều Mặc này Tiêu Hoài Nam lại không thể nào nói ra những lời khó nghe được. Dường như trong tiềm thức của hắn đã tạo ra một bức tường vô hình bảo vệ mối quan hệ cùng với cô ấy.
Hoài Nam ngoan ngoãn nằm trên giường để cô muốn làm gì thì làm. Tuy bản thân cũng rất muốn động vào cơ thể của cô, nhưng may mắn thay lý trí lúc ấy đủ kiểm soát cái suy nghĩ điên rồ ấy.
...
"Ông điên rồi sao?"
"Con bé là giọt máu duy nhất của Kiều Gia, nếu nó thật sự đưa một người phụ nữ về ra mắt chẳng phải gia đình chúng ta đoạn tử tuyệt tôn à?"
Du Huyễn Mai giận dữ xông vào bên trong thư phòng nơi mà Kiều Sâm đang cố gắng ổn định cảm xúc bản thân.
Vì một cảnh ban nãy đã khiến ông như muốn phát điên, nếu không phải có vợ con đang ở nơi đó có lẽ ông đã thật sự không màng đến danh tiếng mà đuổi khách rồi.
"Cũng không phải là chỉ có nó là con của tôi với bà, nếu như năm đó y tá không bế nhầm..."
Kiều Sâm buộc miệng nói ra những lời trong lòng. Ông đột nhiên trở nên căng thẳng hơn, nhanh chóng khống chế lời nói của bản thân sau đó quay người qua sát biểu cảm trên khuôn mặt Huyễn Mai.
Đúng như dự đoán, lại khóc rồi...
Nhiều năm về trước, thật ra bà mang thai đôi trong bụng là một đôi long phụng. Một nam một nữ, ngày dự sinh tuy có chút khó khăn nhưng vẫn thành công đưa hai đứa trẻ đến với thế giới tươi đẹp này.
Lại chẳng thể ngờ, chưa đầy vài tiếng đứa bé trai đã bị bế nhầm cho người khác. Còn đứa trẻ để lại đã chết yểu vì không đủ tháng...