“Noãn Noãn, chỉ cần em thích thì sao trên trời tôi cũng có thể hái xuống cho em.”
Ôn Noãn bị anh làm cho cảm động, cô cười, sóng mắt lúng liếng đáng yêu:
“Vậy anh có thể đưa em vào công ty đó không?”
Bạch Khinh Dạ nhếch môi cười:
“Còn xem thái độ của em thế nào đã.”
Cô trề môi trước sự lật mặt của anh, bên ngoài cửa lúc này đột nhiên vang lên giọng nói:
“Sao cửa ra vào lại không mở được thế này?”
Ôn Noãn giật mình, lập tức đẩy mạnh Bạch Khinh Dạ ra, anh không những không buông mà còn chau mày không vui.
“Anh mau buông em ra đi, nếu không sẽ bị bọn họ phát hiện đó.”
Ánh mắt anh dừng lại trên vết xước nơi đầu gối cô, đồng tử đen thẫm hơi nheo lại lạnh lùng.
Ôn Noãn đẩy anh ra cửa sau, còn nói:
“Anh đi đi.”
Nếu mọi người biết Bạch Khinh Dạ là người đứng sau công ty Vinh Diệu, hơn nữa lại còn thân mật với cô ở trong này thì e rằng Ôn Noãn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Bạch Khinh Dạ chần chừ không muốn rời đi, Ôn Noãn đành phải mềm giọng năn nỉ anh:
“Bạch tổng, nếu như anh mà không đi thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó…cuối cuộc thi còn công bố giải nữa, em nhất định phải có mặt.”
“Giải thưởng thuộc về em rồi, còn phải ở lại làm gì nữa?”
Cô lập tức bịt miệng anh lại, người đàn ông này có ý thức được rằng mình đang ở đâu hay không vậy?
Bạch Khinh Dạ nhìn thấy dáng vẻ bối rối đó của cô, cuối cùng cũng chịu đi, Ôn Noãn đợi anh đi rồi mới thở phào một hơi, đi tới mở cửa.
“Cô làm cái quái gì vậy?! Đây là phòng riêng của cô hay sao?”
Một cô gái đẩy mạnh Ôn Noãn ra, cô loạng choạng suýt thì té ngã, may mà bám được vào thành ghế phía sau.
“Chắc là cô ta đang sung sướиɠ lắm vì sắp được giành giải nhất đó mà…”
“Cô nói cái gì vậy? Giải nhất phải thuộc về Bối Vy chứ!”
Cô gái tên là Bối Vy kia cũng đang nhìn Ôn Noãn, cô ta là con gái của một trong những vị ban giám khảo lúc nãy, cô ta và Ôn Noãn vốn dĩ cũng chẳng quen biết gì nhau nhưng sự xuất hiện của Ôn Noãn đã làm cho cô ta mất đi vị trí đứng đầu, vậy nên cô ta rất đố kỵ với cô.
“Tiểu My, cô nói cái gì vậy? Đây là một cuộc thi lớn nên cái gì diễn ra cũng đều công bằng, cô đừng nói lung tung nữa, để người khác nghe thấy e rằng không hay đâu.”
Tiểu My hất hàm nhìn Ôn Noãn, cùng với Bối Vy thay một bộ váy khác để chuẩn bị lên bục nhận giải, cho dù không nói nhưng ai cũng biết là cô ta sẽ ẵm chắc một giải thưởng.
“Tránh ra đi! Đừng có mà chặn đường của bọn tôi!”
Tiểu My đẩy cô một lần nữa, sau đó ngúng nguẩy cùng với Bối Vy rời đi.
Sau khi kết thúc tiết mục văn nghệ thì mới đến lễ trao giải, Bối Vy cùng Tiểu My đã đứng sau cánh gà đợi sẵn, mc cầm phiếu kết quả trong sự hồi hộp mong chờ của tất cả mọi người.
“Giây phút trao giải đã đến…bây giờ tôi xin đọc kết quả…”
“Giải ba thuộc về nữ sinh lớp K8 Tiểu My…giải nhì thuộc về nữ sinh K8 Bối Vy…”
“Còn giải nhất thuộc về nữ sinh K8 Ôn Noãn, xin chúc mừng Ôn Noãn!”
Bối Vy há hốc mồm, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cũng chẳng thấy đau, Tiểu My đứng bên cạnh cô ta lên tiếng như đổ thêm dầu vào lửa:
“Chuyện này là thế nào? Sao có thể xảy ra chuyện này được?! Người đạt giải nhất phải là cậu chứ Bối Vy!”
“Im đi!”
Cô ta trừng mắt với Tiểu Mỹ, nghiến răng nhìn Ôn Noãn đầy uất hận, người được giải nhất phải là cô ta mới đúng chứ! Tại sao có thể là một con nhỏ miệng còn hôi sữa như vậy?!
Bối Vy không phục, cô ta nhìn qua bố của mình đang ngồi ở vị trí ban giám khảo nhưng ông ta cũng phải bất lực mà thôi.
Đây là quyết định từ vị ban giám khảo giấu mặt kia, bất cứ ai cũng không được làm trái.
Ôn Noãn xúc động cầm chiếc cúp, bên dưới thi nhau vỗ tay nhiệt liệt.
Cô bỗng nhiên nhìn về nơi mà Bạch Khinh Dạ ngồi, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh.
Ôn Noãn sững người, anh đã quay trở lại đây rồi sao?
Thời khắc cô nhận giải có mặt của anh, Ôn Noãn càng vui hơn, trong khi đó thì Bối Vy đang cắn chặt môi mình, sóng mắt chất chứa lửa hận điên cuồng.
Mc lên tiếng:
“Mời mọi người cùng nhau chụp ảnh…”
Cô đứng giữa sân khấu, ánh đèn rực rỡ chói loá, Ôn Noãn nở nụ cười tươi nhìn vào ống kính, bỗng nhiên cái đèn chùm trên sân khấu lung lay rồi đột ngột rơi thẳng xuống.
“Cẩn thận!”
Người phóng viên kia hét lên, Bối Vy nhanh chóng chạy đi, cô ta còn cố tình huých cùi chỏ vào người Ôn Noãn làm cô ngã xuống đúng nơi chiếc đèn chùm rơi xuống.
Ôn Noãn nhắm chặt mắt mình, nó rơi quá nhanh đến mức cô không thể chạy được, hôm nay…mọi thứ sẽ kết thúc ở đây sao?
“Rầm!”
Tiếng đèn chùm rơi xuống sàn nhà vang lên rất lớn, mọi người đồng loạt kinh hoàng, Ôn Noãn mở mắt ra, cô thấy mặt người mình âm ấm cùng mùi máu tanh gây mũi, người đang nằm che chở cho cô không ai khác chính là Bạch Khinh Dạ.
“Khinh Dạ!”