“Cái gì? Từ Hiểu Vi bị bắt rồi ư?”
Tú Linh đứng bật dậy khỏi ghế, hai mắt trợn lớn như không tin nổi. Cô ta vội vàng lên mạng để xem thông tin thực hư thế nào thì thấy đoạn clip Ôn Noãn vạch trần Từ Hiểu Vi.
“Đáng chết thật!”
Cô ta tức giận siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình, lần này cô ta muốn mượn tay Từ Hiểu Vi để hạ bệ cô mà không được.
Lương Thục Khiết thấy con gái tức giận, bà ta lại gần hỏi:
“Tú Linh, có chuyện gì vậy? Đã xử lý được con nhỏ Ôn Noãn chưa?”
Cô ta lắc đầu:
“Từ Hiểu Vi bị bắt rồi, con nhỏ Ôn Noãn này ghê gớm hơn chúng ta tưởng mẹ à.”
“Cái gì?”
Phản ứng đầu tiên của Lương Thục Khiết cũng là không tin. Từ Hiểu Vi mở cho bà ta xem clip kia, vẻ mặt của bà ta ngập tràn kinh ngạc.
“Không thể tin được con nhỏ đó lại thông minh thế, Từ Hiểu Vi bị bắt rồi liệu cô ta có khai ra chúng ta hay không?”
Tú Linh lo lắng cắn đôi môi mình, cô ta gọi điện thoại cho Từ Hiểu Vi nhưng điện thoại lại không hề liên lạc được.
Vì thế cô ta càng thêm lo lắng hơn. Tú Linh quyết định đi tới đồn cảnh sát nhưng bị chặn lại ở bên ngoài.
“Các người có quyền gì mà làm thế? Tôi muốn gặp cô ấy!”
“Cô không liên quan gì đến chuyện này, không có phận sự thì không được vào!”
Tú Linh bị đuổi ra ngoài, không còn cách nào khác đành phải mặt dày gọi điện thoại cầu cứu Ôn Noãn.
“A lo?”
“Noãn Noãn…là chị đây.”
“Có chuyện gì vậy chị?” Ôn Noãn bình tĩnh hỏi.
Tú Linh dịu giọng nhẹ nhàng nói:
“Noãn Noãn, chị vô tình nhìn thấy trên mạng có đoạn clip giữa em và bạn học xảy ra mâu thuẫn, chị lo lắng cho em nên mới gọi điện hỏi em thế nào.”
Ôn Noãn nhếch môi cười:
“Em không sao, cảm ơn chị.”
Tú Linh sốt sắng hỏi ngay:
“Noãn Noãn, chuyện này mà lan truyền ra thì cũng không tốt cho em đâu, chị nghĩ chỉ cần dằn mặt cô gái kia là đủ rồi.”
“Chị, nếu cứ dễ dàng bỏ qua cho những người như vậy thì bọn họ chỉ ngày càng được nước làm tới mà thôi.”
Tú Linh như bị nói trúng tim đen, cô ta nói:
“Noãn Noãn, chị nghĩ như thế là cô ta sợ lắm rồi. Làm căng e là không tốt cho em, chị chỉ vì lo cho em mà thôi.”
Ôn Noãn cười khẩy, cô thật sự nể một người đóng kịch giỏi như cô ta.
“Chị à, em biết mình phải làm gì mà, chị đừng lo.”
Tú Linh: “Noãn Noãn, hay là em giao chuyện này để chị giải quyết cho.”
“Không cần đâu, chị.”
“Noãn Noãn…” Cô ta định nói thêm gì đó nhưng Ôn Noãn đã nhanh chóng cắt ngang:
“Chị à, đến giờ học rồi, em phải cúp máy đây.”
Dứt lời, tiếng tút tút liền vang lên, Tú Linh sững sờ không kịp phản ứng, cô ta nghiến răng ken két vì giận, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía đồn cảnh sát.
Những clip về Ôn Noãn không lâu sau đó bỗng nhiên không cánh mà bay khỏi mạng xã hội. Thậm chí những người lan truyền tin đồn đó còn bị khoá tài khoản, Ôn Noãn lại không hay biết gì về chuyện đó, lúc cô tan học ra đến cổng trường đã thấy chiếc xe ô tô màu đen sang trọng quen thuộc, nhịp tim cô vì thế đập nhanh dần.
Thư ký Lâm xuống xe đón cô, vừa mở cửa xe thì Ôn Noãn đã bị Bạch Khinh Dạ kéo vào trong lòng.
Chóp mũi va vào l*иg ngực anh, mùi hương quyến rũ bao trùm xung quanh, Ôn Noãn vừa ngẩng đầu chưa kịp nói gì thì đã bị đôi môi anh chế trụ.
Bạch Khinh Dạ dịu dàng nâng cằm cô lên, nhưng đôi môi lại ngấu nghiến bờ môi anh đào của cô, hai gò má Ôn Noãn đỏ bừng như gấc chín, cô khẽ thổn thức đánh nhẹ vào ngực anh, Bạch Khinh Dạ hơi rời môi cô, hơi thở quấn quanh, ánh mắt nhìn cô tối thẫm lại.
“Có người…”
Cô đỏ mặt tránh ánh mắt của anh. Bạch Khinh Dạ “hừm” một tiếng, bế cô ngồi lên đùi mình, thôi không hôn cô nữa.
Ôn Noãn cảm nhận được đôi mắt anh như ngọn lửa nhìn cô không rời, vội tìm chủ đề khác để nói nhằm di dời sự chú ý của anh.
“Anh chờ có lâu không?”
“Không lâu lắm.”
Bạch Khinh Dạ cuốn một lọn tóc của cô trong tay đùa nghịch. Thanh âm trầm thấp quyến rũ phảng phất bên tai cô, Ôn Noãn hồi hộp, chớp mi mắt liên tục, hai tay nhỏ đặt trên đùi xoắn xuýt vào nhau.
Anh thích thú nhìn cô bối rối vì mình, Bạch Khinh Dạ kề môi vào má cô, khẽ nói:
“Tối nay đi đến một nơi cùng tôi nhé?”
“Nơi nào?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Anh mân mê vòng eo nhỏ của cô, khoé môi khẽ cười nhẹ, sau đó lên tiếng nói với thư ký Lâm:
“Đến trung tâm thương mại đi.”
“Vâng ạ.”
Anh ta đánh tay lái, hướng tới trung tâm thương mại.
Ôn Noãn không biết anh muốn mua gì, trung tâm thương mại này vốn thuộc về Bạch gia, tất nhiên Bạch Khinh Dạ vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý, tuy nhiên sự chú ý của anh chỉ dành cho một mình Ôn Noãn.
Ôn Noãn lại không quen ở nơi đông người thế này, anh lại còn bế cô suốt không rời. Cô kéo vạt áo anh nói nhỏ:
“Khinh Dạ, anh muốn mua gì bảo thư ký Lâm đi, em thấy ngại quá.”
“Có gì mà ngại? Mua đồ cho em, sao lại bảo thư ký Lâm?”
Cô ngạc nhiên, vốn dĩ đâu có thiếu đồ?
“Em có đủ quần áo để mặc rồi, không cần đâu.”
Bạch Khinh Dạ chỉ mỉm cười không đáp, vào trong cửa hàng sang trọng, lập tức nhân viên tất tả chạy ra đón.
“Có bao nhiêu váy áo phiên bản mới nhất mùa thu này đem hết ra đây.”
Ôn Noãn kéo kéo áo anh tỏ ý không cần nhưng vô ích, chẳng mấy chốc nhân viên đã đem rất nhiều đồ ra.