“Không phải việc của cậu.” Bạch Khinh Dạ lạnh giọng, trừng mắt cảnh cáo anh ta.
Thẩm Vu Phi kiên quyết nói:
“Khinh Dạ, tôi chỉ vì lo cho cậu mà thôi. Bệnh tình của cậu cần phải chữa trị, nếu không sau này cậu khó mà kiểm soát được cảm xúc của mình.”
Anh ta thật sự lo lắng cho tình trạng của Bạch Khinh Dạ, đã thế anh lại còn không chịu uống thuốc nữa. Nhưng Bạch Khinh Dạ lại dửng dưng, không hề quan tâm tới bệnh tình của mình.
“Khinh Dạ, cậu đừng cứng đầu nữa, nhỡ may cậu không kiểm soát được cảm xúc của mình mà làm chuyện gì đó ảnh hưởng tới Ôn Noãn thì sao?”
Thẩm Vu Phi vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của anh đã liếc nhìn anh ta, anh ta cũng chẳng muốn lấy Ôn Noãn ra để uy hϊếp Bạch Khinh Dạ nhưng ngoài cách này ra thì Thẩm Vu Phi chẳng còn cách nào nữa cả.
Bạch Khinh Dạ nhớ đến ánh mắt hoảng sợ khi Ôn Noãn nhìn anh thì trong lòng anh hơi do dự. Bằng kinh nghiệm của mình, Thẩm Vu Phi lập tức nắm bắt ngay cơ hội.
Anh ta mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc rồi đưa nó cho Bạch Khinh Dạ.
“Mỗi ngày cậu chỉ cần uống một viên vào buổi sáng là được.”
Vẻ mặt Bạch Khinh Dạ sầm sì không vui. Nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy nó.
Thẩm Vu Phi âm thầm thở phào một hơi, sau gáy ngay lập tức nhận được một luồng khí lạnh, anh ta bất chợt nổi da gà. Bạch Khinh Dạ nhìn chằm chằm anh ta, lên tiếng:
“Chuyện này cậu nhất định không được để Ôn Noãn biết.”
“Tôi xin thề!” Thẩm Vu Phi giơ ba ngón tay lên, chỉ cần Bạch Khinh Dạ chịu uống thuốc thì anh ta sẽ không bao giờ noia ra.
Bạch Khinh Dạ đút lọ thuốc vào túi sau đó mở cửa bước ra ngoài, Thẩm Vu Phi lại không sợ chết nhắc nhở anh:
“Nhớ uống thuốc đầy đủ.”
Bị anh trừng mắt cảnh cáo anh ta chỉ biết cười trừ.
Ôn Noãn thấy bây giờ anh mới ra, vẻ mặt có hơi lo lắng.
“Không sao đâu.”
Anh dịu dàng xoa đầu cô, Ôn Noãn hơi đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi:
“Em quên mất không cảm ơn anh ấy.”
“Không cần.”
Anh bế cô lên đi ra khỏi bệnh viện. Ôn Noãn thấy anh có phần vội vã nhưng không dám hỏi.
Ngồi trên xe, anh lại ôm cô chặt cứng, thi thoảng Ôn Noãn thấy anh thật lạ, cảm xúc của anh cứ thay đổi thất thường, lúc thì vô cùng đáng sợ, khi lại dịu dàng như nước. Ôn Noãn len lén nhìn anh, hai hàng mi dày anh khép lại như hai cánh quạt nhỏ, sống mũi cao ráo thon gọn, đường nét khuôn mặt đẹp như tạc khiến bất cứ cô gái nào cũng phải say mê.
Cô tự hỏi một người đàn ông hoàn mỹ như thế này lại để mắt tới cô ở điểm nào?
Đang ngắm nhìn anh thì Bạch Khinh Dạ bỗng nhiên mở mắt. Ôn Noãn như kẻ trộm bị anh bắt gặp, luống cuống thu ánh mắt lại nhưng làm sao mà anh không phát hiện ra.
Sự dịu dàng ẩn sâu trong mắt anh chỉ lộ ra khi đối diện với người con gái này, mấy ngày qua không được gặp cô, Bạch Khinh Dạ chẳng có lấy một giấc ngủ ngon.
“Ôn Noãn.”
Anh đột ngột lên tiếng.
“Dạ?”
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé?”
Anh bỗng nói.
Ôn Noãn ngây người. Đại não phút chốc ngưng trệ.
Anh nhận ra mình quan tâm tới cô rất nhiều, nỗi nhớ cô còn khắc khoải hơn cả sự giày vò của cảm xúc khi anh rơi vào căn bệnh khi không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương cô.
“Tôi sai rồi, em về nhà cùng tôi nhé?”
Ngón tay anh mân mê gò má mềm của cô, Ôn Noãn cảm nhận nơi đó nóng rực, đến trái tim cô cũng nóng theo. Cô nhìn vào mắt anh muốn hiểu cảm xúc bây giờ của anh là gì…
Thấy cô cứ ngây người mãi không đáp, Bạch Khinh Dạ liền cúi đầu ngậm lấy môi cô, bờ môi anh day day bên ngoài như trêu chọc làm cô ngứa ngáy.
“Noãn Noãn…”
Hơi thở quyến rũ anh xâm chiếm mọi giác quan cho tới não bộ của cô, Ôn Noãn ngượng ngùng mở miệng nhỏ:
“Khinh Dạ, em sợ mỗi khi anh tức giận…”
“Không có lần sau.” Anh cắt lời cô, tiếp đó đầu lưỡi nóng bỏng nhanh nhẹn tiến vào, đoạt mất môi lưỡi cô.
Ôn Noãn có hơi kháng cự, nhưng trái tim cô không ngừng đập mạnh vì anh. Cô muốn thử xem mình có thay đổi được anh hay không.
Nụ hôn của anh vừa dịu dàng vừa mê luyến, nhấp nháp môi cô nâng niu như vật báu.
“Noãn Noãn, em có thể tha thứ cho tôi không?”
Anh hỏi cô một lần nữa, lần này Ôn Noãn đã nhẹ gật đầu đồng ý. Bạch Khinh Dạ lập tức siết chặt eo cô, đôi môi chuyển sang cuồng nhiệt hơn, tiếng môi lưỡi dây dưa cùng nhau, cô thở từng đợt gấp gáp, ô xi trong ngực như không còn, hai tay nhỏ chống lên ngực anh kháng cự một cách yếu ớt:
“Đừng mà…có người ở đây.”
Bạch Khinh Dạ dù muốn những vẫn phải buông cô ra, bàn tay hư hỏng cứ vuốt ve eo cô không ngừng. Đôi mắt ánh lên ngọn lửa như loài sư tử nhìn con mồi của mình.
Cô nghĩ bây giờ mình phải nói rõ cho anh biết…
“Khinh Dạ, em không thích thân mật khi ở nơi đông người. Vậy nên anh có thể kiềm chế được không?”
“Được.” Bạch Khinh Dạ hôn lên mu bàn tay cô, sự đồng ý dễ dàng của anh khiến cô hơi nghi ngờ.
Ôn Noãn lại nói tiếp:
“Em cũng không thích anh đi gặp Nhu Tiểu Vũ.”
Anh nhướn mày, nhìn cô càng sâu:
“Được, không vấn đề gì. Tôi sẽ không để cho cô ta bước vào Bạch gia nửa bước.”
Lúc nói câu này, cô thấy anh rất vui. Bạch Khinh Dạ thích cô chiếm hữu anh như vậy.
Ôn Noãn gật đầu, bấy giờ anh mới nói:
“Em cũng phải tránh xa mấy tên đàn ông khác.”
“Ừm.”
Bạch Khinh Dạ ôm chặt cô, mấy tên con trai như ruồi muỗi vo ve cứ bay xung quanh cô khiến anh cảm thấy bực bội vô cùng.
Thư ký Lâm không ngờ mùa xuân đến bất ngờ như vậy, anh ta thấy tổng giám đốc vui vẻ hơn trước rất nhiều, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.
Hai người bọn họ chìm vào bầu không khí ngọt ngào với nhau, thậm chí còn không để ý tới đã đến trường học.
Thư ký Lâm đành phải xen vào:
“Tổng giám đốc, đã tới trường của Ôn tiểu thư rồi ạ.”
Bạch Khinh Dạ lưu luyến buông cô ra khỏi, trước lúc đi còn thơm vào trán cô một cái:
“Tan học tôi sẽ đến đón em.”