Trọng Sinh: Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 29: Bộ mặt khác của anh

Khuôn mặt của thiếu nữ mới lớn non nớt và ửng hồng. Giống như một bông hoa chờ người ngắt xuống, thậm chí nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi mà Ôn Noãn vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Chu Hoàng Anh.

Thực ra anh ta rất muốn dạy cho Ôn Noãn một bài học nhớ đời vì tội dám lừa anh ta, tuy nhiên khi nhìn thấy cô thì anh ta lại nổi lên ham muốn, thế nên chuyện dùng bạo lực để dạy dỗ Ôn Noãn có lẽ sẽ gác lại…

Chu Hoàng Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

“Trời nóng thế này còn quàng khăn, không phải là cô muốn che giấu điều gì đấy chứ?”

Anh ta nhếch môi cười chế nhạo khi nhìn thấy chiếc khăn lụa Dior trên cổ Ôn Noãn, thực chất cô muốn che mấy dấu hôn hôm qua đi. Ôn Noãn không muốn trả lời nên ngoảnh mặt thờ ơ chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi của anh ta.

Chu Hoàng Anh hơi bực, gắt gỏng:

“Này! Tôi đang hỏi cô đấy!”

“Tôi có cần phải trả lời anh không? Chúng ta đâu có mối quan hệ gì nữa?”

“Hừ! Không có mối quan hệ gì sao?”

Anh ta đột ngột phanh gấp xe lại, sau đó kéo mạnh cổ tay cô.

“Vậy nếu như Tú Linh biết cô quyến rũ tôi thì sẽ thế nào nhỉ?”

Ôn Noãn khó chịu vùng vẫy:

“Ai thèm quyến rũ anh?”

Anh ta ngược lại nắm càng chặt:

“Cô nghĩ xem cô ta sẽ tin tôi hay tin cô? Dù sao chúng ta cũng từng là người yêu cũ của nhau, lại còn không có ai ở đây nữa…”

Thanh âm của anh ta ngày càng gần, ánh mắt nhìn khắp cơ thể của Ôn Noãn nổi lên du͙© vọиɠ. Cô chỉ cảm thấy ghê tởm, liên tục vùng vẫy khỏi anh ta.

Nụ cười trên môi Chu Hoàng Anh ngày càng sâu. Một tay anh ta bắt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, tay còn lại giữ chặt hai tay cô ra sau lưng.

Ôn Noãn mím chặt môi, quay mặt đi tránh nụ hôn của anh ta, đôi môi Chu Hoàng Anh liền rơi xuống hõm vai cô, anh ta cười khềnh khệch, mơn man quanh da thịt mềm mại:

“Ôn Noãn, để xem lần này cô thoát thế nào…”

Chu Hoàng Anh vừa nói, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì hai mắt đột nhiên cay xè, anh ta ôm lấy đôi mắt của mình hét toáng lên:

“Á!”

Ôn Noãn nắm chặt bình xịt hơi cay trong tay, lập tức mở cửa nhảy xuống xe, Chu Hoàng Anh phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu chửi thề đuổi theo cô.

“Khốn kiếp! Mau đứng lại cho tôi!”

Ôn Noãn dùng đôi chân của mình bò trườn trên đường, đúng lúc sắp bị anh ta bắt lại thì phía sau một chiếc xe ô tô lao nhanh về phía của Chu Hoàng Anh.

“Á!”

Anh ta hoảng sợ ngã dập mông xuống đường, mũi xe chỉ còn cách anh ta có vài xen ti mét

mà thôi, gương mặt của Chu Hoàng Anh tái mét, mở mổm chửi lớn:

“Đồ khốn! Đi xe cái kiểu gì vậy hả? Muốn gϊếŧ người à?”

Chiếc xe lúc này bỗng nhiên chuyển động sau đó đâm luôn vào anh ta, Chu Hoàng Anh văng ra xa ba mét, tiếng chửi cũng lập tức ngưng bặt.

Ôn Noãn há hốc mồm nhìn theo, người trong xe lúc này mới bước xuống, đôi chân dài xuất hiện trước mắt cô, thân ảnh cao ngất, một tay đút vào túi quần âu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

Cô mở to mắt vì kinh ngạc, giây lát sau cả người cả được anh bế lên.

Chu Hoàng Anh ôm chân nhìn theo, qua làn nước mờ mờ anh ta chỉ nhìn thấy một bóng xe ô tô màu đen dần xa.

Ngồi trên xe rồi mà trái tim cô vẫn còn đập thình thịch. Ôn Noãn quay sang nhìn anh, lời nói cứ như bị mắc trong cổ họng.

“Sao anh lại…ở đây?”

Bạch Khinh Dạ lạnh nhạt đáp:

“Tình cờ.”

Tình cờ?

Có thật chỉ là tình cờ hay không?

Bạch Khinh Dạ ngồi cạnh cô, một thân áo vest tinh tế, năm ngón tay trắng trẻo thon dài đặt trên đùi. Vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc.

“Anh…” Ôn Noãn ngập ngừng hỏi:

“Anh đâm anh ta như vậy, lỡ anh ta chết mất thì sao?”

“Sao? Em thương hại cho hắn à?”

Thanh âm anh lạnh hẳn đi. Ôn Noãn bỗng nhiên bối rối:

“Không…”

“Vậy thì sao? Hay là em lo tôi sẽ bị cảnh sát bắt?”

Ôn Noãn bị anh nói trúng tim đen liền im lặng, đúng là cô lo lắng cho anh thật. Bạch Khinh Dạ vô tình nhìn thấy mấy dấu hôn lộ ra dưới khăn choàng trên cổ cô, ánh mắt bớt đi một phần lạnh lẽo.

Nhưng nguôi ngoai chưa được bao lâu thì anh như sực nhớ ra điều gì đó, giọng điệu đầy mùi dấm chua vang lên:

“Sao hai người lại ở trên xe cùng với nhau? Ôn Noãn, em lại giấu tôi điều gì đúng không?”

Bạch Khinh Dạ bất ngờ nắm chặt cổ tay cô làm cô có chút đau.

“Không phải. Anh hiểu lầm rồi.”

Cô muốn thoát khỏi tay anh nhưng hai cánh tay của Bạch Khinh Dạ cứ như gọng kìm, khoá chặt lấy cổ tay của cô.

“Hiểu lầm sao? Chính mắt tôi nhìn thấy, hiểu lầm cái gì?” Bạch Khinh Dạ gằn giọng, đôi mắt toả ra hàn khí lạnh lẽo rất đáng sợ.

Ôn Noãn bất lực, buông một câu:

“Vậy thì tuỳ anh muốn nghĩ như thế nào cũng được.”

Câu nói đó thành công chọc giận anh, Bạch Khinh Dạ vô tình gia tăng sức lực làm cô cảm nhận được cổ tay mình như sắp gãy.

“A…”

Ôn Noãn kêu lên thì anh mới nới lỏng tay ra. Bạch Khinh Dạ nghiêng người, ghé sát vào vành tai cô nói:

“Ôn Noãn, đừng thách thức sự chịu đựng của tôi, em nên nhớ tất cả là do em bắt đầu, là em nói thích tôi, muốn kết hôn với tôi, tôi không phải người tuỳ tiện để em chơi đùa muốn thì đến còn chán thì đá đi đâu.”

Nhìn vẻ mặt cô cứng đờ, Bạch Khinh Dạ nhếch môi cười, xe ô tô đúng lúc dừng lại trước cổng trường cô, thư ký Lâm lập tức dừng xe lại.

Ôn Noãn mở cửa xuống xe ngay lập tức, nhưng nạng và xe lăn thì không có, Bạch Khinh Dạ bèn lên tiếng:

“Thư ký Lâm, đưa cô ấy vào trong trường đi.”

“Không cần.” Ôn Noãn từ chối.

Bạch Khinh Dạ liếc mắt một cái, thư ký Lâm không dám làm trái ý, lập tức đưa cô vào trong trường.

“Ôn tiểu thư, để tôi giúp cô ạ.”

Ôn Noãn không muốn làm khó anh ta vậy nên đành phải đồng ý.

Sự chiếm hữu vô hình của Bạch Khinh Dạ đã tác động tới suy nghĩ của cô, Ôn Noãn tự hỏi thực sự cô đã hiểu người đàn ông này hay chưa?