Trọng Sinh: Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 19: Là động lòng hay thương hại

Chu phu nhân nhìn vết thương trên lưng anh ta mà không khỏi xót xa, nước mắt không ngừng tuôn dài chảy xuôi theo hai gò má.

“Hoàng Anh, rốt cuộc là con đã làm gì mà khiến cho ba con nổi giận như vậy?”

Chu Hoàng Anh cắn răng chịu đau, giấu diếm:

“Chuyện công ty thôi mẹ, không có gì đâu ạ.”

“Nếu không phải là chuyện lớn thì tại sao ba của con lại tức giận đến thế? Con đừng giấu mẹ nữa, mau nói đi.”

Bà ta rơm rớm nước mắt, Chu Hoàng Anh thở dài đành nói ra tất cả mọi chuyện:

“Tất cả chuyện ngày hôm nay là do Ôn Noãn gây ra.”

“Ôn Noãn?” Chu phu nhân kinh ngạc.

“Sao lại thế được?”

Nhắc tới chuyện đó, ánh mắt của Chu Hoàng Anh ngập tràn phẫn nộ tới mức đỏ ngầu:

“Tại vì cô ta đã đánh tráo tài liệu đấu thầu của công ty nên ba mới tức giận mà đánh con như vậy.”

“Cái gì? Con nhỏ đó dám làm như thế sao?” Chu phu nhân nghiến răng nói.

Ngay từ ban đầu, bà ta đã không thích Ôn Noãn rồi, bà ta muốn con trai của mình phải yêu một tiểu thư nhà môn đăng hộ đối, còn Ôn Noãn chỉ là ở nhờ nhà của Bạch Khinh Dạ, là một con bé mồ côi không cha không mẹ, nếu như không nhờ danh tiếng của Bạch Khinh Dạ thì bà ta còn lâu mới cho Chu Hoàng Anh tiếp xúc cùng với một người như vậy.

“Vậy cô ta đánh tráo bằng cách nào?”

Gân xanh trên trán của Chu Hoàng Anh nổi cộm, anh ta đấm mạnh tay xuống mặt bàn rất phẫn nộ:

“Cô ta hẹn con tới nhà hàng sau đó bỏ thuốc con, trong điện thoại còn nói rằng tài liệu đưa cho con là giả, nhưng thực chất nó là thật, cô ta lừa con để lấy đi tài liệu thật.”

Chu phu nhân vừa thương xót cho con trai, vừa cảm thấy giận dữ không kém, bà ta nhẹ giọng an ủi anh ta, còn ánh mắt thì sắc lạnh nham hiểm.

“Hoàng Anh, con đừng lo, mẹ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, mẹ nhất định sẽ tính sổ với cô ta.”

Đúng lúc đó, một người hầu chạy vào báo lại với Chu phu nhân là có Đinh tiểu thư tới thăm, sắc mặt bà ta liền thay đổi, vội phất tay bảo người hầu cho vào.

“Mau mời con bé vào đây.”

Tú Linh đi theo người hầu vào nhà, cô ta mang theo một giỏ hoa quả tới, chưa kịp lên tiếng chào hỏi Chu phu nhân thì đã bị bộ dạng của anh ta dọa cho một phen sợ hãi.

“Hoàng Anh! Anh bị làm sao thế này?!”

Vẻ mặt cô ta hốt hoảng và lo lắng khi nhìn thấy lưng anh ta đầy vết xước rỉ máu chằng chịt, Chu Hoàng Anh phất tay trả lời:

“Không sao đâu!”

“Ai đánh anh vậy?” Tú Linh sốt sa sốt sắng hỏi.

Chu phu nhân vỗ vai cô ta trấn an:

“Là ba của nó, nhưng cháu yên tâm, Hoàng Anh không sao đâu.”

Cô ta nghe xong thì càng kinh ngạc hơn:

“Là bác Chu ạ? Tại sao bác ấy lại làm thế ạ?”

Bà ta phiền não đáp:

“Thật ra chuyện này đều là do Ôn Noãn mà ra cả. Vì nó lừa Hoàng Anh lấy mất tài liệu của công ty nên lão gia mới nổi giận mà đánh nó.”

Tú Linh sững sờ, thì ra mọi chuyện là như vậy, tất cả đều là do con nhỏ Ôn Noãn đó, cô ta vốn dĩ đã ngứa mắt Ôn Noãn lâu rồi nên nghe xong giận không kém Chu Hoàng Anh.

Cô ta phải nhân cơ hội này lấy lòng Chu lão gia và Chu phu nhân mới được…

“Chu phu nhân, cháu có một cách này ạ, không biết có được không?”

….

Sau chuyện Ôn Noãn dằn mặt Từ Hiểu Vi, cô ta chẳng dám gây sự gì nữa, tuy nhiên cô vẫn cảm nhận được ánh mắt hậm hực của cô ta. Ôn Noãn coi như không biết gì, mặc kệ cô ta muốn nhìn bao lâu thì nhìn.

Sắp tới, trường sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế, đây là một cuộc thi lớn thu hút cả cánh báo chí và giám khảo là các nhà thiết kế nổi tiếng, vì thế sinh viên trong trường rất háo hức, ai nấy đều chuẩn bị rất nhiều ý tưởng để tham gia.

Ôn Noãn cũng là một người trong số đó. Cô đang ấp ủ rất nhiều ý tưởng và mong muốn được thể hiện chúng.

Thời hạn chuẩn bị là trong vòng hai tuần, tan học, Ôn Noãn muốn đi mua vải vóc và kim chỉ, khi về đến nhà thì muộn hơn mọi ngày.

Bạch Khinh Dạ cũng đã về nhà, từ hôm ở nhà hàng đó, đã ba ngày rồi hai người chẳng nói với nhau điều gì nhiều, chỉ là những cuộc hỏi thăm thông thường, thậm chí Ôn Noãn còn cảm thấy lạnh nhạt y hệt trước kia.

Mới có ba ngày mà cô cảm giác như cả năm vậy. Ôn Noãn suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định ngày hôm nay phải biết được rốt cuộc là anh đang nghĩ gì.

Ăn cơm tối xong, Bạch Khinh Dạ ở phòng làm việc đến khuya rồi mới trở về phòng của mình. Anh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi mới lên giường, không ngờ vừa mới lật chăn đã thấy một mái đầu ngoi lên, hai mắt long lanh nhìn anh.

Bạch Khinh Dạ nhíu mày, nhìn Ôn Noãn:

“Tại sao em lại ở đây?”

“Bên ngoài trời đang mưa, em sợ không ngủ được.”

Ôn Noãn rúc người vào trong chăn dường như rất sợ hãi, đôi đồng tử long lanh nhìn anh.

Bạch Khinh Dạ nhìn cô một lúc sau đó thở dài:

“Ôn Noãn, em muốn gì?”

“Ngủ cùng với anh.” Cô thản nhiên đáp.

Cô nói xong, cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đập vào cánh cửa sổ.

Đáy mắt anh tối lại, thanh âm trầm xuống:

“Em có ý gì?”

Cổ tay cô bị anh giữ đau, Bạch Khinh Dạ lật người đè cô xuống giường, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô thậm chí ngửi thấy cả mùi sữa tắm trên cơ thể anh.

Ôn Noãn nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

“Em muốn ngủ cùng anh, em nói rồi mà?”

Nói rồi còn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh, sợi dây thần kinh lý trí trong anh đang căng cứng lên, tất nhiên là cả sự tức giận kìm nén mấy ngày hôm nay.

Hai người cứ nhìn nhau lâu như thế, cuối cùng Bạch Khinh Dạ cũng lên tiếng:

“Ôn Noãn, em có thật sự coi tôi là đàn ông hay không? Hay em đã đề cao sức chịu đựng của tôi rồi?”

Cô ngây người, mất mấy giây mới tiêu hoá được lời nói của anh. Bạch Khinh Dạ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, biết ngay là cô không hề nghĩ đến chuyện đó, cô gái này nói ngây thơ thì không hẳn mà mưu mô thì không tới, nếu là lúc trước anh còn có thể hiểu được, hiện tại Bạch Khinh Dạ chẳng thể đoán được hành động tiếp theo của cô là gì.

Đó cũng chính là lí do mà anh ngày càng hứng thú với cô hơn…

Ôn Noãn không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đó nhưng cô có chút sợ hãi trong lòng.

Sau buổi tối kia, dường như đã trở thành nỗi ám ảnh trong cô.

Nhưng ba ngày vừa qua anh coi cô như người xa lạ làm cô thực khó chịu.

Ôn Noãn nhìn anh, mở miệng hỏi:

“Khinh Dạ, anh có thích em không?”

Bạch Khinh Dạ im lặng không đáp.

Giống như một nhát dao cứa vào trái tim cô, Ôn Noãn cụp mi mắt, bộc lộ:

“Từ đầu đến giờ anh lúc nào cũng đối xử tốt với em nhưng em không biết là anh có thích em hay không hoặc thực chất chỉ là sự thương hại. Nếu…anh không thích em, vậy thì em sẽ đi.”

Chi bằng cô rời đi để không liên luỵ đến anh thêm nữa. Nếu Tú Linh và Chu Hoàng Anh muốn trả thù thì chỉ cần nhắm vào một mình cô là được rồi.

Bạch Khinh Dạ vẫn im lặng giống như một câu trả lời, Ôn Noãn cắn môi, ngăn nước mắt chảy ngược vào trong, cô ngồi dậy định bước xuống giường, nào ngờ cổ tay bị một lực kéo mạnh, cả người quay trở về trong lòng anh.

“Ai nói với em đó là sự thương hại? Em nghĩ tôi bao dung thế à? Tôi thích em hay không em cũng không cảm nhận được?”

Cô ngạc nhiên mở to mắt, đôi môi đột ngột bị anh chiếm cứ, bờ môi nhỏ bị anh ngấu nghiến cho đến khi hơi thở cô trở nên hỗn loạn. Ánh mắt Bạch Khinh Dạ cứ như có một đốm lửa nhỏ không ngừng nhảy nhót, cuốn mất tâm trí cô, anh ngưng vài giây nhìn cô rồi lại phủ môi mình xuống, không cho cô cơ hội để hít thở.

Năm ngón tay nhỏ níu lấy vạt áo ngủ của anh, gò má cô nóng ran như hun, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Một tay Bạch Khinh Dạ đỡ lấy gáy cô để anh có thể hôn sâu hơn, hút lấy tất cả mật ngọt của cô.

Nhưng dường như bao nhiêu cũng chẳng đủ, sợi dây của lý trí đang gào thét trong đầu anh, trong người ngọn lửa đang dần bùng lên như thiêu như đốt.

Ôn Noãn bất ngờ rên lên một tiếng, thanh âm nức nở yêu kiều khiến lý trí anh đứt phựt.

“A…”

Chớp mắt một cái, anh đẩy cô xuống giường, đôi môi triền miên ở cần cổ trắng nõn. Bàn tay dần trườn vào trong váy cô, Ôn Noãn bỗng run rẩy, mi mắt đọng nước nhìn anh.

“Khinh Dạ…”