“Thiếu gia, đêm đã khuya rồi, thiếu gia định đi đâu thế ạ?”
Ngô quản gia thấy anh đi ra ngoài liền vội vã đuổi theo nhưng chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh lùng của anh.
Bạch Khinh Dạ lên xe phóng vù đi, để lại cho ông ta một làn khói trắng.
Mười một giờ đêm, điện thoại của Thẩm Vu Phi vang lên tiếng chuông không dứt. Cả đêm hôm qua anh ta không ngủ được một chút nào vì phải trực, sáng hôm nay lại có bệnh nhân, vừa chợp mắt được một chút thì ai đó lại gọi tới.
Thẩm Vu Phi úp chặt gối vào tai, vậy mà tiếng chuông điện thoại kia cứ vang lên không ngừng, anh ta với tay lấy điện thoại không thèm nhìn số điện thoại của người gọi đến mà bắt máy luôn.
“Chết tiệt! Thằng khốn nào thế hả?”
Đầu dây bên kia im lặng không đáp, anh ta giận dữ bật dậy nhìn số điện thoại, trông thấy ba chữ Bạch diêm vương, trái tim đang đập của Thẩm Vu Phi suýt chút nữa ngừng lại.
“Bạch…Bạch Khinh Dạ. Sao cậu lại gọi tôi giờ này vậy?” Thẩm Vu Phi đổi giọng nói, mồ hôi tuôn ra ướt đầm lưng áo.
Anh không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói:
“Đến quán bar Lạc Thành đi, tôi muốn uống rượu.”
Chưa kịp đợi Thẩm Vu Phi có đồng ý hay không, Bạch Khinh Dạ đã cúp máy.
Anh ta há hốc mồm, trút giận vào cái gối xong lại phải nở nụ cười tươi đến quán bar cùng với Bạch Khinh Dạ, ai bảo anh ta chỉ là một bác sĩ nhỏ bé không cách nào chống cự được với tên diêm vương như anh…
…
Quán bar Lạc Thành được mệnh danh là quán bar đắt đỏ nhất trong thành phố vì độ xa hoa và chịu chơi của những người khách đến đây, đặc biệt ở đây chỉ có khách Vip mới được vào mà thôi, những khách Vip đó cũng không phải người bình thường mà là người có chức có quyền, có địa vị trong xã hội.
Thẩm Vu Phi vội đến nơi mà quên không mang thẻ hội viên nên không thể vào bên trong được, bị bảo vệ chặn lại anh ta đành phải gọi điện cho Bạch Khinh Dạ cầu cứu.
Nhận được sự xác nhận của anh thì bảo vệ mới cho anh ta vào, Thẩm Vu Phi nhìn thấy Bạch Khinh Dạ ngồi cạnh quầy rượu, mấy cô gái xung quanh cứ nhìn anh mãi nhưng không dám lại gần, Thẩm Vu Phi ngồi phịch xuống ghế, bartender lập tức đi tới trước mặt anh ta.
“Một ly Whisky, cảm ơn.”
Bạch Khinh Dạ ngửa cổ uống cạn ly rượu, yết hầu chuyển động vô cùng quyến rũ, bình thường nhìn anh đã lạnh lùng, nay càng thêm bí ẩn. Nhưng điều Thẩm Vu Phi quan tâm là chiếc giường ngủ ở nhà, anh ta quay sang hỏi Bạch Khinh Dạ:
“Chuyện gì vậy? Cậu không ở nhà với Ôn Noãn của cậu mà đến đây làm gi?”
Anh ta không hỏi thì thôi, vừa hỏi một cái thì sống lưng chợt cảm thấy lạnh toát.
“Cậu vừa mới nói gì?”
Bạch Khinh Dạ nhìn anh ta, viền mắt hơi đỏ nhưng đồng tử đen láy lạnh lẽo như băng, Thẩm Vu Phi rùng mình, tự hỏi bản thân đã nói điều gì sai hay sao?
“Tôi…ý của tôi là cậu đi uống rượu thế này Ôn Noãn có nói gì không?”
“Đừng nhắc đến cô ấy nữa!” Anh gằn giọng nói.
Thẩm Vu Phi cười xuề xòa:
“Được, không nhắc đến thì không nhắc đến.”
Anh ta thật không hiểu mấy ngày trước hai người bọn họ vẫn còn tốt đẹp, vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện rồi?
Bạch Khinh Dạ uống hết ly này tới ly khác, đáng lẽ càng uống thì phải càng say chứ nhưng sao anh càng uống lại càng cảm thấy tỉnh táo? Đã thế trong đầu còn liên tục hiện lên hình ảnh của Ôn Noãn ngồi trong nhà hàng cùng với Chu Hoàng Anh, anh tự hỏi bản thân mình đã uống bùa mê thuốc lú gì của cô mà bất chấp tất cả yêu cô thế?
Bạch Khinh Dạ chậm rãi nhếch môi châm biếm…mày đúng là một kẻ ngu ngốc mà…
Thẩm Vu Phi không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã đến đây rồi chẳng lẽ chỉ ngồi uống rượu?
Anh ta ghé vào Bạch Khinh Dạ nói nhỏ:
“Khinh Dạ, đến đây chỉ để uống rượu không phải có chút chán à? Muốn vui vẻ một chút không?”
Anh ta nói xong hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh. Thẩm Vu Phi đã chuẩn bị tinh thần là sẽ bị ăn mắng nhưng không ngờ Bạch Khinh Dạ không hề nói gì cả.
“Im lặng nghĩa là đồng ý đấy nhé?” Thẩm Vu Phi nhoẻn miệng cười, lập tức quay đầu nháy mắt ra hiệu cho mấy cô em xinh đẹp không xa.
Mấy cô gái chen chúc nhau, cuối cùng có hai người giành chiến thắng lại gần Thẩm Vu Phi và Bạch Khinh Dạ.
Cô gái tóc đen ngồi xuống bên cạnh anh còn cô gái tóc vàng thì ngồi cạnh Thẩm Vu Phi, nhìn ở khoảng cách gần trông Bạch Khinh Dạ càng điển trai hơn gấp vạn lần, đôi môi quyến rũ nhấp từng ngụm rượu, thả trôi xuống yết hầu gợi cảm, cổ áo để hở lộ ra xương quai xanh và l*иg ngực vạm vỡ tráng kiện.
Cô ta nhìn không chớp mắt, hai gò má hồng hồng, sán tới dính vào người anh, thanh âm nũng nịu:
“Anh tên là gì thế? Sao lại ngồi uống rượu một mình thế này? Để em uống cùng anh nhé?”
Bạch Khinh Dạ không đáp, cũng chẳng liếc nhìn cô ta, thái độ lạnh lùng hờ hững ngược lại càng khiến cho cô ta thêm say đắm anh hơn, nhìn bề ngoài anh cũng không phải là người tầm thường, biết đâu cô ta lại thành chuột sa chĩnh gạo, trở thành phu nhân của gia tộc hào môn.
Cô ta tưởng tượng, cánh tay vòng qua cánh tay anh ôm chặt, cọ cọ bộ ngực đẫy đà nửa kín nửa hở vào tay anh, giọng nói càng thêm mềm mại hơn:
“Để em rót rượu cho anh nhé…”
Bạch Khinh Dạ dừng động tác lại, quay đầu nhìn cô ta. Cô ta nở nụ cười tiêu chuẩn trên môi chờ đợi anh, đôi môi anh quyến rũ hé mở nói một câu:
“Cút.”
Nụ cười trên môi cô ta phút chốc cứng đờ rồi tắt lịm, Bạch Khinh Dạ rút tay của mình ra khỏi, còn cởi luôn áo khoác ném sang một bên như vừa chạm vào một thứ gì đó rất bẩn thỉu.
Cô ta lần đầu bị xúc phạm như thế, không chịu được ôm mặt khóc chạy đi, Thẩm Vu Phi ngồi bên cạnh thức thời không hé răng nói câu nào, anh ta cứ tưởng anh không nói gì thì là đồng ý rồi nhưng ai ngờ….
Tửu lượng của anh ta không cao nên chỉ vài ly đã ngà ngà say, Thẩm Vu Phi quay sang ôm ấp cô gái tóc vàng bên cạnh, còn Bạch Khinh Dạ đã uống hết tổng cộng ba chai rượu, bên ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa to, Thẩm Vu Phi nghe thấy tiếng mưa đột nhiên nói:
“Hình như là trời đang mưa…”
Động tác cầm cốc của Bạch Khinh Dạ thoáng chốc dừng lại, giống như anh đang suy nghĩ điều gì đó, khi chuẩn bị đưa cốc rượu lên miệng một lần nữa thì anh lại bỏ xuống bàn, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài cửa..
“Khinh Dạ, cậu đi đâu thế?”
Thẩm Vu Phi ngỡ ngàng gọi theo nhưng bóng dáng anh đã nhanh chóng khuất sau cánh cửa.
Mưa to xối xả như trút nước, con đường phía trước nhìn còn chẳng rõ, Bạch Khinh Dạ vẫn không hề giảm tốc độ, chiếc xe chạy băng băng trên đường lớn, bỏ mặc bầu trời tối đen dưới cơn mưa tầm tã.
Ngô quản gia không dám ngủ, thỉnh thoảng lại đi qua đi lại ngóng ra ngoài cửa xem Bạch Khinh Dạ về chưa, ông ta cũng không dám lên lầu, một lúc sau ánh đèn sáng rực từ bên ngoài chiếu vào, ông ta vội vã mở ô chạy ra.
“Thiếu gia.”
Bạch Khinh Dạ sải từng bước dài đi vào trong nhà, Ngô quản gia đuổi theo không kịp nên anh vẫn bị ướt một chút, anh đi thẳng lên trên lầu, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Trong phòng tối om, khi chớp vừa lóe lên một cái thì Bạch Khinh Dạ nhìn thấy Ôn Noãn nằm bất động dưới đất, anh vội đi tới bế cô dậy, khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi ướt đầm tóc mai dính sát vào hai bên má.