Trọng Sinh: Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 11: Thoả thuận

Bạch lão gia ngồi giữa tràng kỷ, trên tay nhâm nhi cốc trà hoa cúc còn bốc khói, chiếc gậy chạm khắc đầu rồng được ông ta để sang một bên. Ôn Noãn ngồi đối diện ông, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng hay tay đặt trên đùi thỉnh thoảng xoa với nhau tố cáo cô đang căng thẳng, tất nhiên hành động đó không qua khỏi mắt ông ta.

Thêm một lúc nữa, Bạch lão gia mới lên tiếng:

“Ôn Noãn, không cần phải giả vờ đâu, không có Bạch Khinh Dạ ở đây, cô không cần phải tốn công sức đóng kịch làm gì?”

“Ông nói gì cháu không hiểu ạ…”

Ôn Noãn liếʍ đôi môi khô khốc của mình, cô hơi cúi đầu, trước đây cô không thích Bạch Khinh Dạ, làm loạn chống đối anh nhưng cô chưa từng làm gì hại đến anh cả. Cô không biết là trong lòng Bạch lão gia lại ác cảm với cô đến thế.

Bạch lão gia cười châm biếm:

“Vậy để tôi cho cô xem cô đã làm gì.”

Ông ta lấy điện thoại gọi cho trợ lý thân thiết của mình, lát sau anh ta đã đem một tập tài liệu vào.

“Cô xem đi.”

Ôn Noãn cầm nó lên mở ra xem nhưng cô vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì.

“Ông ngoại, cháu không biết ý của ông là gì ạ?”

“Cô đừng giả vờ nữa, đó là tài liệu đấu thầu của khu đất Hoa Thịnh, một trong những khu đất mà nhiều công ty mong muốn có được, đáng lẽ ra nó phải thuộc về Bạch thị mới đúng.”

“Cháu không hiểu…”

Bạch lão gia mở một đoạn clip trong điện thoại của mình rồi đưa cho cô xem.

“Ôn Noãn, cô định giả vờ ngây thơ đến lúc nào nữa, chính cô là người đã vào phòng làm việc của Khinh Dạ để lấy trộm tập tài liệu rồi đưa nó cho Chu Hoàng Anh còn gì, nếu không sau Chu thị có thể lọt vào danh sách trúng thầu?”

Ôn Noãn kinh ngạc, ký ức trong đầu như một mớ hỗn độn, cô không nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng bây giờ cả kể cô có thanh minh thì Bạch lão gia cũng không tin vì người trong đoạn clip kia chính là cô.

Thấy cô im lặng, Bạch lão gia cười nhạt, nói:

“Cô còn gì muốn nói nữa không? Trước mặt Khinh Dạ tỏ ra mình ngây thơ vô tội, sau lưng nó lại đi trộm tài liệu đem cho bạn trai, Ôn Noãn, tôi đúng là xem thường cô quá rồi, nếu như cô còn liêm sỉ thì hãy rời khỏi Bạch gia đi, đừng lại gần Khinh Dạ thêm nữa!”

Ôn Noãn ngẩng đầu lên đối diện với ông, cô thật tâm nói:

“Ông ngoại, cháu biết những chuyện cháu làm trước đây là sai trái, cháu biết lỗi rồi, mong ông hãy tha thứ cho cháu, đừng bắt cháu phải rời xa Khinh Dạ.”

“Cô nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là xong sao? Ôn Noãn, đây là hành động báo đáp cho những gì mà ta đem đến cho cô sao? Vốn dĩ ta không muốn nói đến chuyện này, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho những hành động ngang ngược của cô hết lần này đến lần khác, nhưng lần này thì ta không thể bỏ qua được nữa.”

Bàn tay cô phút chốc run rẩy, những lời Bạch lão gia nói giống như dao cứa vào tim cô, bởi vì hối hận và nhận ra bản thân mình sai lầm khi phản bội lại lòng tốt của ông và Bạch Khinh Dạ nên cô mới cảm thấy đau lòng.

“Ông ngoại, cháu sẽ đi lấy tập tài liệu kia về cho ông, xin ông hãy tha lỗi cho cháu.”

Bạch lão gia hơi ngạc nhiên vì ông ta tưởng cô sẽ bỏ cuộc và rời đi, trước đây cô rất ngang ngược và kiêu ngạo cơ mà. Ông ta nghi ngờ, ánh mắt nhìn cô dò xét:

“Cô nói thật chứ?”

Ôn Noãn trả lời:

“Thật ạ.”

Nhìn sâu vào mắt cô, Bạch lão gia chẳng thấy gì ngoài sự kiên định, nhưng ông lại không còn niềm tin đối với cô nữa.

“Được thôi.” Ông ta phất tay:

“Nếu cô lấy được nó về thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha thứ cho cô không?”

Ôn Noãn cúi đầu khẳng định:

“Cảm ơn ông ngoại, con sẽ cố gắng hết sức.”

Hai người nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ mới ra ngoài, Bạch Khinh Dạ như cũ đứng bên ngoài chờ, Ôn Noãn vừa mới ra thì nhìn thấy anh, tâm trạng buồn bã phút chốc như được tưới mát trong mật ngọt.

Anh mặc kệ ánh mắt của ông ngoại bế cô lên, còn để ý tới vết thương trên lưng cô để tránh đi.

Trước lúc rời đi, Bạch lão gia định giáo huấn anh một trận nhưng nghĩ giờ này anh chẳng cho nổi câu nào vào trong đầu, vậy nên ông không nói gì thêm nữa.

Vừa vào phòng, Bạch Khinh Dạ đã hỏi cô:

“Ông ngoại nói gì với em?”

“Không có gì đâu, ông ngoại mắng em vài câu nhưng em đã xin lỗi mong ông tha thứ rồi.”

Ôn Noãn nở nụ cười, đuôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, Bạch Khinh Dạ đột nhiên ôm chặt cô vào lòng, bàn tay xoa nhẹ đầu cô.

“Em không cần trở nên hiểu chuyện thế, em cứ ngang ngược cũng được, bởi vì tôi cho phép.”

Cô ngây người, trái tim mềm đi, dụi dụi đầu vào ngực anh nỉ non:

“Em nói thật mà.”

Bạch Khinh Dạ biết câu chuyện không đơn giản thế tuy nhiên anh cũng chẳng muốn nói nhiều về nó, vì anh không muốn Ôn Noãn phải suy nghĩ nhiều.

….

Quán bar Lạc Hành.

Nơi ăn chơi quen thuộc của các cậu ấm cô chiêu, bước vào đây đầu tiên là âm thanh xập xình đan xen ánh đèn đủ màu sắc liên tục chớp nháy, cùng với mùi rượu, mùi nước hoa phụ nữ hòa quyện với nhau tạo thành bầu không khí vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chu Hoàng Anh ngồi tại một bàn vip, bên cạnh anh ta là hai cô gái xinh đẹp, đôi chân dài trắng muốt, khuôn ngực đầy đặn liên tục cọ vào cánh tay của anh ta. Một người rót rượu, một người nói chuyện, một cuộc mua vui tình tiền trắng trợn lại trở thành bình thường tại một nơi như thế này.

Bỗng, điện thoại của anh ta vang lên, người gọi tới là Tú Linh, Chu Hoàng Anh tắt phụt đi chẳng buồn nghe.

Một lúc sau, điện thoại của anh ta lại kêu lên một lần nữa, số điện thoại này? Anh ta nhíu mày rồi bấm nghe.

Ôn Noãn nghe được tiếng nhạc ầm ĩ biết ngay là anh ta lại ở quán bar, Chu Hoàng Anh không trả lời mà đợi cô lên tiếng trước.

“Là tôi đây.”

Chu Hoàng Anh nhếch môi:

“Sao thế? Ôn Noãn, chán Bạch Khinh Dạ rồi à?”

Thanh âm của anh ta mang vẻ châm biếm. Ôn Noãn không bực tức, bình thản nói:

“Cũng tạm, ít nhất còn hơn anh.”

“Cô!”

Cô nhếch môi cười:

“Tôi nói không đúng à? Anh vẫn nhớ số điện thoại của tôi, vậy chắc là cũng chưa quên được tôi đâu nhỉ?”

Chu Hoàng Anh bật cười một cái:

“Cô đừng có đề cao bản thân của mình quá.”

“Đề cao hay không thì anh tự biết thôi…

“Nếu cô gọi chỉ để nói vớ vẩn thế thì tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã.” Ôn Noãn nói:

“Gặp nhau một chút đi.”

Chu Hoàng Anh ngây người ba giây sau đó bật cười lớn:

“Cô nghĩ tôi sẽ gặp cô sao?”

Ôn Noãn thay đổi giọng nói chuyển sang dịu dàng, nũng nịu:

“Thú thật là em có chút nhớ anh, Hoàng Anh.”

Nghe thấy thanh âm đó, máu nóng trong người anh ta như sôi lên, hai cô gái ngồi bên cạnh ve vuốt anh ta nãy giờ mà anh ta chẳng có chút phản ứng nào, vậy mà chỉ vì một câu nói của cô mà nơi nào đó giữa hai chân anh ta lại có phản ứng.

“Cô có nói gì cũng vô ích thôi.” Chu Hoàng Anh đè giọng xuống, vờ như lạnh nhạt không quan tâm.

“Anh thật sự không muốn gặp em sao? Em có chuyện này muốn nói với anh, liên quan tới vụ đấu thầu của khu đất Hoa Thịnh.”

Chu Hoàng Anh hơi cau mày:

“Cô lại muốn giở trò gì nữa, Ôn Noãn?”

Tiếng cười của Ôn Noãn vọng vào điện thoại như tiếng chuông ngân khiến anh ta ngứa ngáy:

“Em thì làm gì được? Đằng nào thì anh cũng chẳng mất gì cả, gặp nhau một chút có sao đâu?”

“Cô không sợ tôi nói chuyện này cho Bạch Khinh Dạ biết à?”

Ôn Noãn im lặng giây lát rồi đáp:

“Vậy Tú Linh chắc cũng không biết chuyện anh đi bar đúng không?”

Chu Hoàng Anh hít sâu một hơi, đúng là dạo này Tú Linh kiểm soát anh ta quá đà khiến anh ta cảm thấy rất ngột ngạt, thế nên anh ta mới đi bar.

Lát sau, anh ta mới trả lời:

“Được. Cô nói địa điểm đi.”