“Ôn tiểu thư, cô có muốn tôi nói chuyện này cho thiếu gia biết không ạ?” Thư ký Lâm bỗng nhiên lên tiếng.
Ôn Noãn quay sang anh ta mỉm cười đáp:
“Không cần đâu, có đoạn phim này trong tay rồi, Nhu Tiểu Vũ cũng không dám làm gì tôi đâu.”
Thư ký Lâm không nói thêm gì nữa, anh ta chuyên tâm lái xe, cảm giác mà cô đem lại cho anh ta thật sự rất kì lạ. Nói ghê gớm thì cũng không đúng hoàn toàn mà là một sự mạnh mẽ toát ra từ trong xương tủy, giống như chỉ có kinh qua cái chết thì mới có thể có được tâm thế vừa bình tĩnh lại vừa ra tay dứt khoát đến thế.
Mới chỉ có một đêm, một Ôn Noãn làm loạn bất ngờ thay đổi như một con người khác khiến anh ta không thể nào tin được!
Bất ngờ cô lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta:
“Thư ký Lâm, anh đưa tôi tới công ty của Khinh Dạ đi.”
“Dạ?”
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, bởi vì Ôn Noãn rất ghét tới công ty của Bạch Khinh Dạ cho nên trước giờ chưa từng đặt chân đến, hiện tại cô nói thế khó tránh khỏi anh ta kinh ngạc thật.
Thư ký Lâm không biết cô muốn làm gì, anh ta hỏi:
“Ôn tiểu thư, tôi báo cho thiếu gia một tiếng nhé.”
Ôn Noãn gật đầu đồng ý, nhận được điện thoại của anh ta, Bạch Khinh Dạ liền bắt máy ngay lập tức:
“Ôn Noãn xảy ra chuyện gì rồi à?” Thanh âm của anh sốt sắng.
“Không ạ, Ôn tiểu thư chỉ muốn tới công ty thôi ạ.”
Bạch Khinh Dạ nghe xong, đờ người mất vài giây:
“Thiếu gia?”
“Tổng giám đốc?” Thư ký Lâm gọi thêm một lần nữa anh mới sực tỉnh:
“À…Đưa cô ấy đến đây đi.”
“Vâng.”
Anh ta cúp máy, ngước mắt lên vừa vặn thấy Ôn Noãn đang nhìn mình bèn nói:
“Thiếu gia dường như rất lo lắng cho bệnh tình của cô đấy ạ.”
Trái tim trong l*иg ngực cô bỗng nhiên đập thình thịch từng tiếng, hai gò má ửng đỏ như hoa đào, Ôn Noãn cúi đầu xuống che giấu sự ngượng ngùng đó nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của thư ký Lâm.
Chẳng lẽ Ôn Noãn yêu thiếu gia rồi hay sao?
Mấy năm nay Bạch thị ngày càng phát triển trở thành một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, tất nhiên phải kể đến tài điều hành kiệt xuất của Bạch Khinh Dạ, từ lúc anh lên nắm quyền điều hành thì công ty lên như diều gặp gió, xóa tan mọi nghi ngờ của các cổ đông.
Thư ký Lâm đỗ xe xong liền mở cửa đỡ Ôn Noãn xuống, sự xuất hiện của cô lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò của nhân viên trong công ty. Đã thế cô còn xuống từ xe riêng của tổng giám đốc, không ít thì nhiều cũng có người hoài nghi về thân phận của cô. Cộng thêm động tác ân cần của thư ký Lâm, bọn họ bèn xì xào bàn tán:
“Cô gái đó là ai vậy? Bạn gái của Bạch tổng à?”
“Chân của cô ta không đi được sao? Bạch tổng đâu có hứng thú với phụ nữ, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ bị què.”
Những tiếng xì xào không ngớt đó lọt vào tai Ôn Noãn, dường như bọn họ còn cố tình nói to để cô nghe thấy. Thư ký Lâm nghiêm giọng chấn chỉnh:
“Bàn tán chuyện gì vậy? Mọi người lo làm việc đi!”
Bấy giờ mấy người bọn họ mới tản ra rồi ai về chỗ nấy làm việc, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Ôn Noãn. Vẻ mặt cô bình thản đi tới thang máy, thư ký Lâm vừa ấn nút một cái, cánh cửa liền bật mở, càng bất ngờ hơn khi Bạch Khinh Dạ đã đứng trong thang máy chờ sẵn tự bao giờ.
“Khinh Dạ…”
Ôn Noãn ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, nháy mắt cả người cô được anh bế lên. Xung quanh đổ dồn kinh ngạc nhìn bọn họ, cô ngượng ngùng đẩy anh ra:
“Em tự đi được mà…”
“Nghe lời.”
Bạch Khinh Dạ nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng sự dịu dàng khó cưỡng, thanh âm ẩn chứa nghiêm khắc, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của anh đã khiến cho mấy người dưới sảnh công ty toát mồ hôi lạnh.
“Thư ký Lâm, sa thải tất cả những người vừa bàn tán cho tôi.”
Một lệnh lạnh lùng truyền xuống, bọn họ ngây người chưa kịp phản ứng thì đã bị đuổi khỏi công ty.
Ôn Noãn nói nhỏ:
“Khinh Dạ, đừng làm thế, em không sao. Mặc kệ bọn họ.”
Bạch Khinh Dạ không đáp, hai cánh tay ôm siết cô thật chặt như ôm bảo bối, thái độ bá đạo lạnh lùng này của anh không khiến cô chán ghét, ngược lại còn thích anh nhiều hơn. Từ góc độ này nhìn lên có thể thấy được xương hàm mạnh mẽ góc cạnh của anh, sống mũi cao ráo thon gọn, bất ngờ anh bỗng nhìn xuống, Ôn Noãn bị bắt gặp nhìn trộm anh thế là quay ngoắt mặt đi.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên cười, không vạch trần cô. Thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra, Bạch Khinh Dạ bế cô thẳng vào phòng làm việc của anh, trong phòng rộng lớn có cả ghế sô pha, nhưng anh lại không đặt cô xuống ghế mà đi tới thẳng bàn làm việc của mình.
Ôn Noãn tò mò không biết anh định làm gì thì anh dứt khoát ngồi xuống rồi đặt cô xuống đùi mình.
Hai thân thể kề cận đến nỗi hơi thở của anh vấn vít xung quanh cô, chỉ cần ngẩng mặt lên là nhìn thấy khuôn mặt đẹp tới hoàn mỹ của anh, hai gò má cô đỏ bừng, tay nhỏ đẩy đẩy ngực anh:
“Buông…buông em ra…”
“Chân của em thế nào rồi?”
Bạch Khinh Dạ ngắt lời cô, thân thể không hề nao núng, cánh tay cũng không hề buông lỏng.
“Chân của em không sao cả.” Ôn Noãn lúng túng tránh ánh mắt của anh.
Nào ngờ anh bắt cô phải quay lại nhìn mình:
“Em có chuyện gì giấu tôi đúng không?”
“Không có…”
Anh đang định hỏi thêm thì Ôn Noãn đã nhanh trí ôm cánh tay anh làm nũng:
“Khinh Dạ, em đói quá, em muốn ăn lẩu…”
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, đối với anh như sức sát thương chí mạng, Bạch Khinh Dạ hắng giọng một tiếng, ấn nút điện thoại bàn gọi thư ký Lâm vào.
Chưa đầy một phút anh ta đã xuất hiện:
“Tổng giám đốc gọi tôi có chuyện gì ạ?”
“Noãn Noãn muốn ăn lẩu, cậu đi mua lẩu đem về đây.”
“Tôi muốn ăn lẩu hải sản.” Cô bổ sung thêm.
Thư ký Lâm lập tức đi mua, khoảng chừng mười lăm phút sau đem một suất lẩu hải sản về, ở ngay trong phòng làm việc của anh mở một bữa tiệc thịnh soạn.
Hai mắt Ôn Noãn sáng bừng, cô gắp cho anh một con tôm to, lại phát hiện cả người Bạch Khinh Dạ khựng lại một chút, bấy giờ cô mới nhớ ra là anh không thích ăn hải sản.
Ôn Noãn tưởng anh sẽ từ chối không ăn nhưng ngoài suy nghĩ của cô, Bạch Khinh Dạ lại gắp bỏ vào miệng, cả hải sản và đồ cay đều cùng cô ăn. Nhìn thấy anh vì mình mà chịu đựng, trái tim Ôn Noãn như mềm ra, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ muốn dựa dẫm vào anh cả đời, muốn bù đắp cho anh tất cả những tổn thương trước đây.
Bạch Khinh Dạ thấy cô không ăn mà cứ nhìn mình, anh tưởng là đồ ăn không ngon, hỏi:
“Sao vậy? Em không thích à?”
Ôn Noãn lắc đầu buông đũa xuống rồi ôm lấy cánh tay anh, dụi đầu mình vào ngực anh nói:
“Khinh Dạ…”
Thanh âm nũng nịu mềm mại chưa từng thấy, trái tim Bạch Khinh Dạ khẽ run lên, vô thức vòng tay ôm cô:
“Chuyện gì thế?”
“Em thích anh.” Cô đột nhiên thổ lộ.
Cơ thể anh phút chốc cứng đờ, vẻ mặt ngây ngốc, còn tưởng là mình nghe lầm. Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, hai tay chuyển qua ôm cổ anh bá đạo cất tiếng:
“Em nói là em thích anh, anh có nghe thấy không?”