Bạch Khinh Dạ định nghỉ làm ngày hôm nay để đưa cô đi khám, nhưng Ôn Noãn lại từ chối:
“Em tự đi được mà, hơn nữa có Tiểu Vũ đi cùng rồi.”
Nhu Tiểu Vũ thấy thái độ của cô đối với mình đột nhiên tốt lên, trong lòng nảy sinh hoài nghi, có điều cô ta chẳng để tâm nhiều đến thế, miễn là Ôn Noãn tới đó là được rồi.
Bạch Khinh Dạ không an tâm, không đồng ý:
“Không được. tôi sẽ đi cùng với em.”
“Được rồi, em không sao đâu, anh đừng lo.”
Ôn Noãn nở nụ cười, dụi dụi đầu vào ngực anh. Nhu Tiểu Vũ nhìn không chớp mắt, hai cánh môi nghiến chặt vào nhau chỉ hận không thể ném Ôn Noãn ra ngoài.
Bạch Khinh Dạ bị cô thuyết phục, anh đồng ý để cô cùng với Nhu Tiểu Vũ đến bệnh viện tuy nhiên sẽ có thư ký của anh đi cùng hai người.
Thư ký Lâm Vũ là người ở bên cạnh anh bao lâu nay, có thể nói là cánh tay phải đắc lực của anh, vậy nên anh rất tin tưởng anh ta. Có anh ta đi cùng thì Ôn Noãn cũng an tâm hơn, lúc đến bệnh viện, Nhu Tiểu Vũ còn ân cần đỡ cô xuống xe, cô ta nở nụ cười tươi nói:
“Ôn Noãn, cô cứ yên tâm đi, bác sĩ này rất giỏi, nhất định sẽ chữa khỏi được cho cô nên không có vấn đề gì đâu.”
Ôn Noãn gật đầu cùng cô ta đi vào trong phòng bệnh, Nhu Tiểu Vũ đứng trước cửa phòng gõ cửa ba cái, bên trong lập tức có một giọng nói truyền ra:
“Xin mời vào.”
Cô ta đẩy cửa, trước mặt bọn họ là một người đàn ông vẫn còn rất trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, bề ngoài gọi là tạm ổn. Nhu Tiểu Vũ cười giới thiệu cô với anh ta:
“Bác sĩ Từ, đây là Ôn Noãn, là người mà tôi nói với anh lúc trước đấy.”
Từ Khiêm quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt của anh ta không giống như một bác sĩ đang nhìn bệnh nhân mà giống một người đàn ông nhìn một người phụ nữ thì đúng hơn. Đôi mắt tham lam ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Noãn, tiếp theo di chuyển xuống dưới rồi dừng lại ở đôi gò bồng đảo căng tròn phập phồng sau áo cô. Anh ta còn vô thức liếʍ môi một cái để lộ toàn bộ suy nghĩ bẩn thỉu của mình.
Ôn Noãn đã hiểu tại sao Nhu Tiểu Vũ lại muốn cô tới đây gặp anh ta rồi, nhất định là hai người này đã thông đồng với nhau để làm hại cô.
Từ Khiêm chợt đưa tay ra, nói:
“Xin chào cô Ôn, tôi là Từ Khiêm.”
Cô giữ lịch sự bắt tay anh ta, Từ Khiêm cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay cô, tay anh ta bất giác nắm chặt hơn, miết nhẹ lòng bàn tay cô. Ôn Noãn liền rụt tay lại, Nhu Tiểu Vũ lúc này đi rót nước đưa cho cô uống:
“Ôn Noãn, cô uống chút nước đi.”
Cô cầm cốc nước chỉ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó liền ho sặc sụa:
“Khụ…”
“Cô không sao chứ?” Từ Khiêm lo lắng lại gần cô vỗ vai cô, Ôn Noãn lấy khăn bịt miệng lại rồi xua tay:
“Tôi không sao.”
Nhu Tiểu Vũ đứng một bên khẽ liếc về phía chiếc camera mini được giấu kín sau tủ sách kia, khóe môi dần nở nụ cười.
“Ôn Noãn, cô kể cho anh ấy nghe sơ qua về tình hình của cô đi.” Nhu Tiểu Vũ lại vờ quan tâm nói với cô.
Ôn Noãn kể lại cho Từ Khiêm nghe, thấy anh ta cứ dần dần ngồi sát vào mình, cô liền lui lại giữ khoảng cách với anh ta. Nhu Tiểu Vũ lại mang thêm một cốc nước tới đưa cho anh ta, Ôn Noãn thấy cô ta cũng đang định uống nước thì chợt nói:
“Tiểu Vũ, hình như mặt cô bị lem mascara kìa, cô vào nhà vệ sinh xem thử đi.”
Nhu Tiểu Vũ không chút nghi ngờ đi vào nhà vệ sinh xem, Ôn Noãn nhanh chóng nhân cơ hội đổi hai ly nước trên bàn với nhau. Một lúc sau, cô ta đi ra ngoài cầm ly nước bị cô đánh tráo lên uống ừng ực, Từ Khiêm uống ly nước bị bỏ thuốc, trong người dần dần nóng lên, hai mắt cũng trở nên mù mờ, với tay tự cởi cúc áo.
Nhu Tiểu Vũ không hiểu sao người cũng nóng bừng bừng, thân thể ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Ôn Noãn nhìn bọn họ, chờ đợi để xem kịch hay.
Thư ký Lâm đang đứng ở bên ngoài chờ, anh ta tưởng rằng sẽ lâu hơn nhưng Ôn Noãn đã bước ra ngoài.
“Cô Ôn.”
Anh ta thấy cô chống gậy đi ra liền đi tới đỡ cô, Ôn Noãn nói:
“Thư ký Lâm, chúng ta đứng bên ngoài chờ kết quả.”
Cô nở nụ cười, anh ta có cảm giác là lạ, không ngờ một lúc sau thanh âm từ bên trong phòng liên tục truyền ra khiến anh ta đỏ bừng mặt mũi.
Nụ cười trên môi Ôn Noãn càng lạnh, bất giác khiến thư ký Lâm cũng phải nhìn bằng con mắt khác, trước đây cô chỉ là một cô gái nhỏ tính tình nông nổi, nhưng hiện tại ánh mắt của cô giống như là một người đã từng trải qua rất nhiều chuyện sóng gió.
Khoảng chừng hơn một tiếng sau, tiếng hét thất thanh của Nhu Tiểu Vũ vang lên, Ôn Noãn quay sang nói với thư ký Lâm:
“Chính là lúc này.”
Anh ta đỡ cô đi vào, vừa mới đẩy cửa thì Nhu Tiểu Vũ đã vội vàng vơ lấy quần áo dưới đất lên che đi người mình, còn Từ Khiêm dường như vẫn còn ham muốn, cả cơ thể lõα ɭồ ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt tham lam nhìn Nhu Tiểu Vũ.
Thư ký Lâm nhíu mày, sợ cô nhìn thấy cảnh bẩn thỉu, nhưng Ôn Noãn rất bình tĩnh bảo anh ta lấy cái camera mini giấu sau tủ sách ra.
Sắc mặt của Nhu Tiểu Vũ trắng bệch, cô ta biết mình bị trúng kế của Ôn Noãn không nhịn được lao về phía cô:
“Con tiện nhân! Là mày đúng khống?! Chính mày đã lừa tao!”
Thư ký Lâm đứng chặn trước mặt Ôn Noãn bảo vệ cô nên cô ta không làm gì được, hai mắt cô ta đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, tròng mắt hận không thể xé xác Ôn Noãn ra, ngược lại cô rất bình tĩnh, nhìn cô ta đầy khinh bỉ và lạnh lùng.
“Nhu Tiểu Vũ, đừng tưởng cô muốn làm gì sau lưng tôi cũng được, đây là kết quả mà cô tự mình chuốc lấy, là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Cô ta nghe xong tức tối vô cùng, nhục nhã cùng giận dữ cùng nhau dâng lên, chưa kịp nói gì thì đã bị Ôn Noãn dằn mặt:
“Nhu Tiểu Vũ, cô là một bác sĩ nổi tiếng, cũng là tiểu thư của Nhu gia, chuyện ngày hôm nay mà bị bại lộ e rằng cả sự nghiệp và thanh danh của cô cũng không giữ được đâu.”
“Mày… mày dám uy hϊếp tao sao?” Sắc mặt cô ta trắng càng thêm trắng, hai bàn tay siết chặt khẽ run lên.
Ôn Noãn cười lạnh, thanh âm sắc bén dọa cô ta lùi lại mấy bước:
“Cô cứ thử giở trò nữa xem tôi có phải là uy hϊếp không?”
Nhu Tiểu Vũ cuối cùng cũng lộ ra sự sợ hãi, cô ta không ngờ một con nhãi ranh như Ôn Noãn lại đột ngột thay đổi thành một người đáng sợ như thế. Cô ta không cam tâm, nhìn cô bằng cặp mắt căm hận, Ôn Noãn cảm thấy cô ta vẫn còn cứng rắn lắm, cô lấy điện thoại ra gọi cho ký giả tới.
“Cô muốn làm gì?”
Nhu Tiểu Vũ vội giật lấy điện thoại của cô nhưng không thành, cô ta tưởng cô sẽ nói chuyện này cho Bạch Khinh Dạ biết, vậy thì cô ta còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa. Ôn Noãn cười bỡn cợt khiến cô ta sởn tóc gáy.
“Nếu tôi nói cho Khinh Dạ biết chuyện này thì sao nhỉ?”
“Đừng…” Cô ta không còn cứng mồm được nữa, cả cơ thể run lên lẩy bẩy.
Ôn Noãn im lặng không đáp làm cho cô ta càng thêm căng thẳng, Nhu Tiểu Vũ nhục nhã đành phải quỳ xuống bấu lấy vạt váy cô van xin:
“Ôn Noãn, tôi biết sai rồi, xin cô đừng nói chuyện này cho anh ấy biết…”
Cô lạnh lùng nhấc chân hất tay cô ta ra, Nhu Tiểu Vũ ngã ra đất, cô ta khóc nức nở, khí thế ban nãy hoàn toàn mất sạch.
“Nhu Tiểu Vũ, tôi nói cho cô biết, đừng thách thức tôi.” Dứt lời, cô không nói thêm gì nữa cùng với thư ký Lâm rời đi.
Đối diện với lời cầu xin của cô ta, Ôn Noãn không chút lay động, nếu không tàn nhẫn thì người hôm nay chịu cảnh này sẽ là cô, mà cô đã không còn là một Ôn Noãn tùy tiện để người khác ức hϊếp nữa rồi…
đừng quên like từng chap nhé cả nhà