Ôn Noãn không thể ngờ rằng ngôi nhà mà cô luôn muốn trốn chạy bây giờ lại là nơi mà cô muốn trở về. Biết bao lần cô nghĩ căn biệt thự đó như một cái l*иg nhốt cô bên trong, nhưng bây giờ cô mới hiểu ra nơi đó là nơi duy nhất cô được bảo vệ, và nơi đó có Bạch Khinh Dạ…
Xe của anh vừa tiến vào trong sân, quản gia đã tất tả chạy ra đón anh.
“Thiếu gia, sao hôm nay thiếu gia lại về sớm thế ạ?”
Anh bế cô xuống xe, lúc nhìn thấy Ôn Noãn ông ta cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô lại không giống mọi ngày làm loạn lên mà ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Bạch Khinh Dạ…
Anh bế cô đi thẳng lên trên lầu. Bạch Khinh Dạ đặt cô xuống giường, sau đó liền xoay người đi.
“Khoan đã.” Ôn Noãn vội vàng nắm tay anh kéo lại.
Anh quay người lặng lẽ nhìn cô, Ôn Noãn tự nhiên hồi hộp, từ nãy đến giờ anh không hề có phản ứng gì cả, cô muốn biết anh đang suy nghĩ điều gì…
Có rất nhiều chuyện cô muốn hỏi anh nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra được. Bạch Khinh Dạ nhìn bộ dạng ấp úng của cô, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Ôn Noãn, em có biết là minh đang làm gì hay không?”
Ôn Noãn ngây ngốc nhìn anh, Bạch Khinh Dạ nhíu chặt hai hàng lông mày lại, đáy mắt mơ hồ lộ ra sự tức giận:
“Sao em dám nhảy từ trên tầng hai xuống hả? Em có biết là nguy hiểm lắm hay không?”
“A…”
Cô há hốc mồm, thì ra anh đang nói đến chuyện đó, nhưng phản ứng này là anh đang quan tâm tới cô sao?
Ôn Noãn thừa thắng xông lên, chớp mắt hỏi anh:
“Khinh Dạ, anh đang quan tâm tới em đúng không?”
Bạch Khinh Dạ rũ mắt nhìn xuống che giấu sự lúng túng của mình, anh rút tay mình khỏi tay cô rồi đắp chăn cho Ôn Noãn, một loạt động tác được anh làm hết sức nhanh chóng và gọn gàng. Anh không trả lời câu hỏi của cô làm cho Ôn Noãn có chút tủi thân, không biết lấy can đảm từ đâu mà cô kéo mạnh cổ áo của anh một cái rồi rướn người lên hôn anh. Ngay khi hai đôi môi vừa mới chạm nhau Ôn Noãn đã cảm nhận được một dòng điện chạy qua cơ thể mình, mềm nhũn từ đầu đến chân.
Bạch Khinh Dạ mở to mắt, nhìn thấy hai hàng mi cô đang run rẩy, động tác của Ôn Noãn ngây ngô không chút kinh nghiệm nào nhưng lại khiến máu nóng trong người anh dâng lên. Bạch Khinh Dạ siết chặt eo cô, một tay anh đỡ gáy cô, đầu lưỡi tách hai hàm răng nhỏ ra rồi đi vào mạnh bạo tiến công, đoạt lấy hết hơi thở ngọt ngào từ cô.
Ôn Noãn không ngờ một người đàn ông bình thường lãnh khốc như anh lại có thể cuồng nhiệt đến vậy, nụ hôn ập đến làm cô không thở nổi, hai gò má phút chốc đỏ ửng lên, khóe mi ngân ngấn nước, nhưng cô lại không muốn đẩy anh ra…
Nhưng đúng vào khoảnh khắc nồng cháy ấy thì Bạch Khinh Dạ lại đẩy cô ra.
Ôn Noãn nhìn anh hụt hẫng, váy trên người cô bị tuột mất một cúc để lộ ra khe ngực đầy đặn trắng ngần,quyến rũ phập phồng theo từng nhịp thở. Bạch Khinh Dạ dời mắt sang nơi khác, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng thường thấy.
“Em nghỉ ngơi đi, một lát nữa tôi đưa em đi khám bác sĩ.” Anh nói, sau đó quay lưng định đi.
Ôn Noãn không chịu, quýnh quáng định nhảy xuống giường nhưng chân đau nên cô ngã nhào, may mà Bạch Khinh Dạ nhanh tay đỡ được cô. Anh lớn tiếng mắng:
“Ôn Noãn, em không muốn kết hôn với tôi thì cứ nói thẳng ra, không cần phải lấy lùi làm tiến như thế.”
Lấy lùi làm tiến? Anh đang cho rằng cô ở trước mặt anh lấy lòng còn sau lưng anh thực chất là rất ghét anh sao?
Trái tim cô như bị ai đó cứa vào, hóa ra cô đã làm tổn thương Bạch Khinh Dạ nhiều đến thế, chẳng trách anh lại không tin…
“Bạch Khinh Dạ, em nói cho anh biết, bất kể anh có tin hay không thì em vẫn muốn kết hôn với anh, đây không phải là lấy lùi làm tiến hay gì cả.” Ôn Noãn nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.
Kiếp trước cô đã chết một lần, cô không muốn kiếp này lại bỏ lỡ anh thêm một lần nữa.
Bạch Khinh Dạ im lặng, Ôn Noãn cắn môi nói:
“Còn nữa, ban nãy anh hôn em rồi thì phải chịu trách nhiệm với em đấy.”
Câu nói đó bỗng nhiên làm anh thấy hơi buồn cười, đây có phải là Ôn Noãn hay không?
Cô luôn luôn ghét anh, tìm mọi cách thoát khỏi anh cơ mà. Bạch Khinh Dạ hoài nghi đưa tay lên sờ trán cô, lẩm bẩm:
“Không sốt…”
Ôn Noãn “...”
“Em hoàn toàn bình thường.”
Cô gạt tay anh ra, theo thói quen phồng má một cái, Bạch Khinh Dạ lưu luyến làn da mềm mại mịn màng của cô thế là lại đưa tay lên nhéo yêu một cái, cho đến khi chạm phải ánh mắt của cô mới rụt tay về.
Bạch Khinh Dạ đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn đi nơi khác, Ôn Noãn lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt của anh, ngũ quan đẹp như tạc tượng, lông mày lưỡi mác, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao ráo, đôi môi không dày cũng không mỏng, mọi đường nét hoàn hảo không tì vết thế này, thân hình cân đối cao lớn, ít nhất anh cũng phải cao một mét tám, kiếp trước cô đúng là có mắt như mù mà lại đi từ chối một người như anh để yêu tên khốn Chu Hoàng Anh kia.
Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, anh cảm nhận được ở cô có điểm gì đó rất khác lạ nhưng không biết giải thích thế nào.
“Em nói là em buồn ngủ mà, nhìn mặt tôi giúp em dễ ngủ hơn à?”
“Không.” Ôn Noãn quay mặt đi, Bạch Khinh Dạ mà còn biết trêu chọc cô sao?
“Nếu em không buồn ngủ thì chúng ta tới bệnh viện.”
Ôn Noãn thực không muốn tới bệnh viện nhưng cô không muốn anh đi mất, cô sợ không được gặp anh nữa, vậy nên lập tức gật đầu đồng ý.
Bạch Khinh Dạ cài khuy áo lại cho cô rồi bế cô xuống lầu, không ngờ lại chạm mặt Nhu Tiểu Vũ cầm một bó hoa đi vào. Cô ta thấy sự có mặt của Ôn Noãn, nụ cười trên môi bỗng chốc đông cứng lại.
“Anh Dạ!”
Nhụ Tiểu Vũ chặn ngay bên ngoài cửa, nhìn hai người nói:
“Có chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại ở đây?”
Bạch Khinh Dạ chưa kịp trả lời thì Ôn Noãn đã hắt xì một cái thật to. Cô bị dị ứng với phấn hoa, vậy mà cô ta lại cầm một bó hoa to thế kia.
Ôn Noãn cúi gằm mặt vùi vào hõm vai anh, Bạch Khinh Dạ trả lời:
“Tôi đưa cô ấy tới bệnh viện.”
“Bệnh viện? Tại sao lại tới bệnh viện?”
Nhu Tiểu Vũ biết cô bị dị ứng phấn hoa mà còn cố tình lại gần hơn, Ôn Noãn khó chịu ôm chặt cổ anh nói:
“Khinh Dạ, em không thích hoa, anh bảo cô ta mang chúng đi chỗ khác đi.”
Cô ta kinh ngạc, không phải Ôn Noãn rất ghét Bạch Khinh Dạ sao? Đột nhiên lại thân mật với anh như vậy?
“Được.” Anh lập tức nói:
“Tiểu Vũ, cô mau tránh sang một bên đi, Ôn Noãn bị dị ứng với phấn hoa, phiền cô mang chúng đi chỗ khác.”
Nhu Tiểu Vũ đẩy cô ta ra rồi thản nhiên lướt qua, cô ta liền đuổi theo anh:
“Dạ, hay là em đi cùng hai người nhé. Em cũng là bác sĩ mà.”
“Cô là bác sĩ tâm lý mà.” Bạch Khinh Dạ lạnh nhạt trả lời.
Nhu Tiểu Vũ vẫn cố chấp:
“Dạ, em có nhiều bạn ở bệnh viện, biết đâu sẽ giúp được cô Ôn đây.”
Ánh mắt của cô ta lạnh lùng liếc qua Ôn Noãn, miệng thì lại một câu anh Dạ, hai câu anh Dạ ngọt ngào. Bạch Khinh Dạ từ chối:
“Không cần.”
Thấy anh mở cửa xe ra rồi ân cần thắt dây an toàn cho Ôn Noãn, Nhu Tiểu Vũ đố kỵ buộc miệng ám chỉ:
“Nếu không may không chữa được e rằng sau này sẽ phải ngồi xe lăn.”
Ôn Noãn khựng người, Bạch Khinh Dạ sầm mặt lớn tiếng quát cô ta:
“Cô nói linh tinh gì vậy?! Mau cút khỏi đây đi, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cô nữa!”
Anh lên xe rồi đóng sầm cửa lại, Nhu Tiểu Vũ không ngờ anh vì Ôn Noãn mà tức giận đến thế, cô ta uất ức khóc nức nở, còn gọi điện thoại cho anh nhưng Bạch Khinh Dạ không thèm nghe máy.
Ở trên xe, Bạch Khinh Dạ sợ Ôn Noãn vì những lời nói ban nãy của Nhu Tiểu Vũ mà tủi thân, anh cất tiếng:
“Em đừng để ý những lời mà cô ta nói.”
Ôn Noãn lắc đầu:
“Không sao đâu, em không để tâm đâu.”
Bạch Khinh Dạ nghe cô nói thế nhưng vẫn không an tâm:
“Anh nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho em.”
“Vâng.”
Sau khi trọng sinh, Ôn Noãn rất tin tưởng anh, kiếp trước bởi vì tin Tú Linh mà cô thành kẻ tàn phế suốt đời, cô ta còn nói cô không chữa khỏi được chân, làm cô nghi ngờ và căm ghét Bạch Khinh Dạ, kiếp này cô nguyện đem tất cả mọi thứ để báo đáp cho anh.