Trọng Sinh: Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 1: Sống lại trước khi kết hôn

Trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo.

“Chát!”

Một cái tát giáng thẳng xuống gương mặt của Ôn Noãn, nửa gò má bên phải tức thì hiện lên năm dấu tay đỏ ửng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đứng trước mặt.

“Mày vẫn còn dám nhìn tao bằng ánh mắt như vậy?!” Tú Linh gằn giọng, trong mắt tràn đầy hận ý.

Cô ta bóp mạnh cằm cô đến nỗi đau như sắp gãy, nhìn gương mặt xinh đẹp của Ôn Noãn không có lấy chút sợ hãi nào, đôi mắt cô ta càng thêm đỏ ngầu. Tú Linh đột nhiên rút một con dao găm giấu trong người ra rồi dùng sức banh miệng Ôn Noãn, độc ác dứt khoát cắt lưỡi cô.

“A!”

Ôn Noãn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ôm lấy miệng mình, máu từ miệng cô tuôn trào không ngừng qua kẽ tay, cơn đau đớn làm cô xây xẩm mặt mày, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, mùi máu tanh tưởi không ngừng lan tỏa trong không khí. Tú Linh hả hê đứng nhìn cô, thấy cô giơ tay về phía Chu Hoàng Anh như cầu cứu, cô ta liền bật cười một tràng:

“Ôn Noãn, mày nghĩ một kẻ tàn phế như mày còn mơ mộng Hoàng Anh sẽ yêu mày sao?”

Chu Hoàng Anh chậm rãi tiến tới đứng sau lưng Tú Linh, còn vươn tay ôm eo cô ta, anh ta liếc mắt nhìn cô đầy khinh bỉ và chán ghét, không thèm nói một lời, Tú Linh tiếp tục công kích cô:

“Ôn Noãn, một kẻ tàn phế như mày thì nên chết đi, không có một người đàn ông nào yêu mày đâu. Hoàng Anh và tao đã đính hôn rồi, từ bây giờ tao là vị hôn thê của anh ấy. Ha ha…”

Cô ta vừa khoe nhẫn cưới vừa cười man rợ, Ôn Noãn bò rạp dưới dưới đất, cả trái tim và thể xác đau đớn như bị lăng trì.

Tú Linh ôm cổ Chu Hoàng Anh, ở trước mặt cô trao nhau nụ hôn thắm thiết, thậm chí Ôn Noãn còn nhìn thấy lưỡi của bọn họ dây dưa với nhau và âm thanh đáng ghê tởm!

Cô nhắm mắt không muốn nhìn nữa, hai chân đau đớn không đứng được, chỉ có thể bò, bây giờ cũng không thể nói được, bị hai kẻ mà cô tin tưởng nhất nhẫn tâm hãm hại, Ôn Noãn hận chính bản thân mình quá ngu ngốc.

Tú Linh liếc nhìn cô, sự ngoan độc lóe lên trong mắt, cô ta sai hai người đàn ông cao lớn đánh đập cô với ý đồ muốn cô chết ở đây hôm nay!

Ôn Noãn không còn sức để phản kháng, dần dần đau đớn chuyển sang chai lỳ, đúng vào khoảnh khắc cô nghĩ mình sắp chết thì một người đàn ông bỗng lao tới bảo vệ cô, dùng thân thể của anh hứng trọn những cú đấm đó.

“Bạch Khinh Dạ!” Cô kinh ngạc nhìn anh, tại sao anh lại ở đây?

Tú Linh cũng ngạc nhiên không kém, Bạch Khinh Dạ mà xuất hiện ở đây nếu như bị phát hiện thì cô ta sẽ tiêu đời, cho nên cô ta sợ hãi bảo hai tên đàn ông cao lớn phóng hỏa thiêu chết cả hai người bọn họ, Ôn Noãn nhìn ra ý đồ của cô ta, dùng sức đẩy anh bảo anh mau chạy đi, nhưng Bạch Khinh Dạ lại kiên quyết ôm chặt cô, nhất định không chịu buông tay.

Đối diện với ngọn lửa ngày càng lớn, Ôn Noãn rơi nước mắt nhìn anh, mấp máy môi:

“Tại sao…?”

“Bởi vì tôi yêu em.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Đó là câu cuối cùng mà Bạch Khinh Dạ nói với cô.

Ôn Noãn nhắm mắt, đem tất cả thù hận và sự hối hận chìm vào bóng tối. Sau đó, ngọn lửa như một con quái vật nuốt chửng cả hai người, bên ngoài tiếng còi xe cảnh sát cùng với xe cứu hỏa tới nơi nhưng đã quá muộn…

….

Nóng…

Nóng quá…

Cảm giác như có một ngọn lửa như thiêu như đốt xung quanh cô vậy, Ôn Noãn mơ hồ mở mắt ra, thứ đầu tiên trông thấy là đèn chùm xa hoa trên đỉnh đầu. Ngẩn người mất mấy giây, chớp mắt mấy cái, cô hoài nghi nhìn xung quanh.

Đây không phải là phòng của cô hay sao?!

Tại sao cô lại ở đây được? Không phải cô đã chết rồi à?

Ôn Noãn ngồi dậy, tự cấu vào tay mình một cái, cảm giác đau này nhắc nhở cho cô biết đây không phải là mơ. Nhưng mà cô vẫn chưa tin hoàn toàn, cô nhìn lên đồng hồ treo tường và nhận ra đây là ngày mười hai tháng sáu năm 20xx, chính là năm cô hai mươi tuổi!

Ôn Noãn sững sờ, ông trời đang trêu đùa cô có phải không? Hay là thương xót cho số phận của cô nên mới cho cô sống lại?

Cô muốn xuống giường nhưng hai chân không cử động được, Ôn Noãn không bỏ cuộc mà nhoài người ra bám lấy cái tủ bên giường rồi bò xuống. Không cẩn thận ngã nhào một cái, cổ tay cô lập tức truyền tới cơn đau đớn nhưng Ôn Noãn chẳng bận tâm, cô quyết tâm bò tới lan can liền nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người bên dưới.

“Đừng mà… nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?”

Giọng nói nũng nịu của Tú Linh vang lên. Một tay cô ta đặt lên ngực Chu Hoàng Anh, giả vờ đẩy nhưng người lại tựa sát vào ngực anh ta.

“Làm gì có ai chứ? Ôn Noãn đang nằm ngủ trên phòng rồi.” Chu Hoàng Anh ôm eo cô ta, bàn tay luồn vào trong váy cô ta vuốt ve, Tú Linh bèn cười khúc khích.

Ôn Noãn nhìn xuống đôi cẩu nam nữ kia, năm ngón tay bấu chặt vào lan can nổi lên khớp xương trắng bệch, nhưng cô cần phải bình tĩnh, con đường báo thù mới chỉ bắt đầu thôi…

Hai người bên dưới vẫn không biết Ôn Noãn đã nhìn thấy tất cả, Chu Hoàng Anh và Tú Linh thân mật như chốn không người mặc dù đang ở giữa phòng khách. Anh ta đè cô ta xuống ghế sa long, váy trên người cô ta tuột xuống tận eo, cô ta uốn éo dưới thân Chu Hoàng Anh, với tay cởi từng cúc áo sơ mi trên người anh ta xuống. Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô chạy vào trong sân.

Tú Linh và Chu Hoàng Anh giật mình, cô ta vội vàng chỉnh trang lại váy áo, Ôn Noãn cũng nấp vào sau một chậu cây cảnh, hướng mắt nhìn xuống dưới. Khi nhìn thấy người đàn ông bước vào đó, cả cơ thể Ôn Noãn phút chốc cứng đờ.

Người đàn ông đó không ai khác chính là Bạch Khinh Dạ!

Anh đứng dưới lầu, thân hình thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt điển trai như tranh vẽ, gương mặt toát lên sự lạnh lùng vốn có nhưng vẫn rất thu hút, một tay anh đút vào trong túi quần âu. Đồng tử đen thẳm nhìn hai người đối diện một cách lạnh lẽo.

Chu Hoàng Anh nhìn thấy Bạch Khinh Dạ gương mặt lập tức hiện lên sự khó chịu.

“Anh tới đây làm gì?”

Ôn Noãn sực nhớ ra quãng thời gian này cô đã cãi nhau với Bạch Khinh Dạ. Lúc này Chu Hoàng Anh điên cuồng theo đuổi cô, còn Bạch Khinh Dạ lại không muốn cô qua lại với anh ta, anh nhốt cô ở trong nhà, mà điều Ôn Noãn ghét nhất chính là mất đi sự tự do. Thế nên cô đã phản đối anh bằng cách dọn tới nhà của Chu Hoàng Anh.

Bạch Khinh Dạ mặt không đổi sắc, không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi:

“Ôn Noãn đâu?”

Chu Hoàng Anh bị ngó lơ, bực bội ra mặt, anh ta lớn tiếng nói:

“Ôn Noãn ở đâu thì liên quan gì tới anh?! Anh có quyền gì mà tới đây? Anh tưởng mình là bạn trai của cô ấy à? Tôi mới là bạn trai của Ôn Noãn!”

Anh ta nói xong liền nhếch môi cười khẩy, Tú Linh đứng bên cạnh rất khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn mà mỉm cười.

Bạch Khinh Dạ liếc qua anh ta một cái, khí thế lạnh lẽo phút chốc khiến cho Chu Hoàng Anh lùi lại mấy bước, Tú Linh bỗng nhiên tiến tới hòa nhã nói:

“Khinh Dạ, hay là anh cứ về trước đi, Ôn Noãn đang ngủ, khi nào con bé dậy thì tôi sẽ nói cho nó biết.”

Chu Hoàng Anh đứng chặn trước mặt anh giống như không cho phép anh tiến vào sâu hơn nữa, Bạch Khinh Dạ im lặng một lúc, cuối cùng quyết định xoay người rời đi. Ôn Noãn muốn gọi anh nhưng cổ họng đau rát vô cùng chẳng thể cất tiếng, trong khi đó Bạch Khinh Dạ cứ dần dần rời xa cô.

Ôn Noãn không kịp suy nghĩ, mạo hiểm nhảy từ trên tầng hai xuống, một tiếng động lớn vang lên quả nhiên thu hút được sự chú ý của anh, Bạch Khinh Dạ quay đầu nhìn thấy cô nằm trên sàn, ánh mắt lộ ra tia hốt hoảng. Anh lập tức lao tới đỡ cô dậy:

“Ôn Noãn!”

Cô túm chặt vạt áo sơ mi của anh, hai mắt long lanh như chực khóc, Bạch Khinh Dạ tưởng là cô đau liền lập tức bế cô lên. Tú Linh cũng đi tới, vội vàng hỏi cô:

“Ôn Noãn, em bị làm sao thế?”

Ôn Noãn vừa nhìn đã nhận ra cô ta đang giả vờ quan tâm tới mình, nếu không phải vì trọng sinh biết được âm mưu và sự giả tạo của Tú Linh thì có khi cô vẫn còn nghĩ cô ta thật tâm đối xử tốt với cô. Còn Tú Linh đột nhiên bị cô hất tay ra khỏi người liền ngây ngốc.

“Em không sao đâu, chị.”

Cô nhấn mạnh tiếng “chị” đó, thanh âm khàn khàn, hai tay vẫn túm chặt vạt áo Bạch Khinh Dạ không buông.

Tú Linh cảm thấy có chút khác lạ, cô ta nở nụ cười gượng gạo:

“Ôn Noãn, em mau buông Khinh Dạ ra đi, không phải hôm qua em nói với chị rằng em ghét anh ấy tới mức thà cắt tay tự sát cũng không chịu gả sao?”

Cô nhìn cô ta, đây không phải hàm ý công kích chia rẽ cô và Bạch Khinh Dạ thì là gì? Kiếp trước cô còn nghe lời cô ta mà làm loạn với anh để anh ghét bỏ mình, sau đó biến cô thành kẻ tàn phế, cuối cùng chỉ còn một mình Bạch Khinh Dạ là người yêu thương cô thật lòng và không màng mạng sống của mình để cứu cô.

Ôn Noãn mỉm cười, ôm cổ Bạch Khinh Dạ đáp:

“Nào có, em đã suy nghĩ thấu đáo rồi, Khinh Dạ đối xử với em rất tốt, em muốn gả cho anh ấy.”

“Sao?”

Tú Linh kinh ngạc, Bạch Khinh Dạ cúi đầu nhìn cô. Ôn Noãn thản nhiên nói:

“Em nói rồi mà, em muốn gả cho anh ấy, với cả chị à, Khinh Dạ từ giờ là vị hôn phu của em rồi nên chị đừng gọi anh ấy bằng tên thân mật như thế nữa nhé, để người khác nghe được sẽ không hay đâu.”