Hắn giúp cô rửa sạch bọt xà phòng, vùi đầu xuống, cả hai tay cùng nâng cặp bánh bao trắng nõn của cô, hai bầu ngực bị đè ép, mũi hắn ghì giữa khe hở, thậm chí hít sâu một hơi trông có phần biếи ŧɦái, tay xoa nắn bầu ngực sữa càng thêm mạnh.
“Ưm ….a ..a” Tay Hứa Tẫn Hoan cắm vào trong làn tóc hắn, bộ ngực bị hắn hôn, tê tê dại dại, giống như có dòng điện truyền khắp toàn thân.
Tay hắn lướt xuống thăm dò, hơi dùng sức một chút, nắm lấy bờ mông trơn mềm của cô, theo đường cong, tiến sâu vào thăm dò hoa huyệt, một ngón tay của hắn cắm vào chỗ sâu trong, vách hoa ướt nhẹp lập tức mυ'ŧ lấy ngón tay hắn, cắn chặt không buông.
“Ư ….. a, đừng mà, không chịu nổi, đừng ngoáy…..”
Hắn không ngừng xoay tròn ngón tay quấy đảo, miết lộng vách thịt, ý đồ muốn lôi hết dâʍ ɖị©ɧ vừa hoan ái kia ra, động tác càng lúc càng nặng, càng ngày càng hung ác, như con dã thú nổi điên.
Du͙© vọиɠ dần dần thức tỉnh, còn có côn ŧᏂịŧ khổng lồ kia của hắn, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ rỉ ra chất lỏng màu trắng nhạt.
Hắn rút ngón tay ra, thay thế bằng côn ŧᏂịŧ cứng rắn lại nóng bỏng của mình, hắn vớt Tẫn Hoan về phía mình, tay ghì chặt eo cô, eo cô mềm mại muốn chết.
Hứa Tẫn Hoan ngồi trên xương hông của hắn, động tác này càng làm côn ŧᏂịŧ hắn cắm vào càng sâu, cô vì giữ thăng bằng, đôi tay chống lên bả vai Cố Tòng Kim.
Ngực mềm mại của cô dán lên cơ ngực săn chắc của hắn, theo cơ thể bị va chạm lên xuống, hai luồng mềm mại cũng lắc lư theo, viên trái cây hồng hồng kia cọ xát với da thịt hắn đến phát đau.
“Ân, a a a…… Chậm một chút!”
Hắn nắm lấy mông cô, không ngừng thao, bọt nước bị bắn lên, nước ấm theo động tác rút ra cắm vào của côn ŧᏂịŧ dần thấm vào trong hoa huyệt, huyệt khẩu bị sợi lông đen của hắn cọ vừa ngứa vừa đau.
“A a a…. Cố Tòng Kim, đừng dừng lại, thao hỏng em đi.”
Cố Tòng Kim bóp mông Hứa Tẫn Hoan, bàn tay to của hắn vỗ ‘bang’ một tiếng, lại thêm một tiếng, trong căn phòng tắm yên tĩnh ngập tràn hương vị tìиɧ ɖu͙©, âm thanh này trở nên vô cùng vang dội, hắn lại đánh một cái.
Thật mẹ nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếng rêи ɾỉ của cô gái không ngừng, bị chàng trai đỉnh lộng đến bay lên hạ xuống, hai cái bánh bao mềm đong đưa da^ʍ mỹ, cô nhắm chặt hai mắt, tóc hỗn độn, hai má ửng đỏ. Bộ dáng này làm Cố Tòng Kim chỉ muốn thao chết cô.
“Bảo bối, nước của em nhiều quá.” Hắn cắn vành tai cô, vành tai mịn màng như ngọc được mài sáng bóng, đầu lưỡi hắn vói vào trong lỗ tai, bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ, linh hoạt giống như con rắn nhỏ, cảm giác này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“A a a ….. Muốn tới……”
Tẫn Hoan co rút bụng nhỏ, có một dòng nước nóng bỏng từ trong cơ thể phun ra, tưới lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ, hắn cũng bắn ra, bắn lên bụng cô. Nửa người dưới của cô lầy lội bất kham, chân còn đang run rẩy, vô lực dựa về phía sau, Cố Tòng Kim giúp cô rửa sạch thân thể.
Hắn bế Hứa Tẫn Hoan lên, để cô ngồi trên bồn rửa tay, Cố Tòng Kim dùng vòi hoa sen giúp cô rửa sạch hoa huyệt, bẻ hai mảnh cánh hoa mũm mĩm ra, dùng vòi hoa sen tưới rửa.
Tẫn Hoan vẫn không nhúc nhích mặc cho hắn lau, cả người xụi lơ vô lực, trách không được trong Trường hận ca viết: “Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì. Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi. Thị nhi phù khởi kiều vô lực. Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì.” Cô gái vừa mới trải qua tình sự, toàn thân vô lực, còn đang choáng váng.
Sức nước của vòi hoa sen có hơi mạnh, hơn nữa còn thẳng tắp phun vào huyệt khẩu non mềm của cô, cô không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng “Ưm, khó chịu.”
Cố Tòng Kim tắt vòi hoa sen đi, rửa sạch đơn giản cho cô, sau đó ôm cô ra ngoài, hắn không dám làm quá nhiều, sợ cô không chịu nổi.
Hắn tuy vừa mới khai trai, nhưng không muốn để cô chịu khổ, nhịn một chút là được rồi. Hắn thích Hứa Tẫn Hoan, rất nhiều năm, cho nên lúc Cố Tòng Kim biết Tẫn Hoan cũng không từ chối mình, hắn mừng rỡ như điên.
Hôm phát sốt đó, không ngờ tới Tẫn Hoan sẽ đi thăm hắn, hắn giống như một đứa trẻ, Tẫn Hoan bảo hắn uống canh gà, hắn liền uống, sự quan tâm của cô quá quý giá. Hắn hôn cô, hắn nói xin lỗi với cô: Cầm lòng không được, bảo cô đừng suy nghĩ miên man. Thật ra đâu phải cầm lòng không được, rõ ràng là hắn chủ mưu đã lâu.
Cấp ba chuyển trường, lúc chia tay hắn vẫn không nhìn thấy cô, không thể giải thích với cô chuyện lời đồn với Trần Tư Tư. Ngay từ đầu hắn cho rằng Tẫn Hoan không thích hắn, cô ấy vẫn luôn tỏ ra dáng vẻ người sống chớ tới gần, ngoại trừ một lần kia, cô đưa thuốc cho hắn, Cố Tòng Kim cũng không còn cơ hội nào khác tiếp xúc thân mật với cô.
Thời cấp ba của hắn cũng không hoàn mỹ. Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, một thân thói hư tật xấu, ngoại trừ thành tích học tập tốt một chút, mặt đẹp, không còn gì nữa. Còn cô, thành tích xuất sắc, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế tốt, Cố Tòng Kim không dám tới gần cô, sợ bản thân xúc phạm đến cô.
Chuyển trường cũng là bất đắc dĩ, năm ấy mẹ hắn qua đời, hắn với ba như kẻ thù, ba hắn mặt ngoài áo mũ chỉnh tề, sau lưng lại làm toàn chuyện mờ ám.
Trong trường học đồn đại, nói hắn vì Trần Tư Tư đánh nhau, Cố Tòng Kim muốn giải thích với cô, nhưng hắn nằm viện hơn một tháng, Hứa Tẫn Hoan cũng không đi thăm hắn, hắn mỗi ngày đều nhìn bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, gió nhẹ phe phẩy, mành che màu lam hơi tung bay, hắn lại nhớ tới cô gái ngồi đọc sách dưới tàng cây.
Hắn muốn nói cho cô, hắn vì cô mới đánh nhau, nhưng lời này nói ra chắc cũng chẳng ai tin. Hắn mỗi ngày trông mòn con mắt, cũng không chờ được cô.
Ngày đó, Cố Tòng Kim tan học về nhà, nghe được mấy bạn nam lớp bên cạnh thảo luận về bạn nữ xinh đẹp trong trường học, hắn khịt mũi coi thường, vốn dĩ muốn trực tiếp đi lướt qua, lại nghe thấy có người nói: “Tôi nói cho các cậu biết, cái cô Hứa Tẫn Hoan lớp bên cạnh, dáng người rất nóng bỏng, có lần tôi nhìn thấy cô ấy khom lưng nhặt đồ, cặp chân kia, eo nhỏ mông vểnh, hơn nữa ngực nhìn qua cũng không nhỏ.”
Có một tên đáng khinh nói: “Loại cực phẩm bậc này, thao lên chắc chắn rất sướиɠ, gương mặt kia còn đẹp như vậy.”
Hắn ở ngoài cửa nghe, gân xanh nổi lên, tay siết chặt thành nắm đấm, chân trực tiếp đá văng cửa, đánh tên đáng khinh kia, đánh giống như không muốn sống, đánh gần chết mới thôi. Cuối cùng người kia chảy rất nhiều máu, huyết nhục mơ hồ, bản thân hắn cũng bị thương nặng, là chú nhỏ Cố Nam Sơn ra mặt bảo vệ hắn.
Trùng hợp ngày đó, mấy tên lưu manh kia lại đi quấy rầy Trần Tư Tư, cho nên bốn phía trong trường học nổi lên lời đồn đãi, nói hắn vì Trần Tư Tư đánh nhau, hắn không muốn nói nhiều với đám người đó, chỉ muốn giải thích cho mình cô nghe. Nhưng mà người hắn muốn giải thích nhất, ước chừng một tháng cũng không tới thăm hắn. Chú nhỏ Cố Nam Sơn mắng hắn đến máu chó phun đầy đầu, hắn chỉ trầm mặc không nói.
Cố Tòng Kim ôm cô gái trong ngực, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô, gương mặt, cái mũi tinh xảo, cuối cùng là cánh môi hồng nhạt.
Hắn cúi đầu hôn môi cô, “Chờ đợi nhiều năm như thế, em cuối cùng cũng là của anh.”