Váy Hạ Chi Thần

Chương 10: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ

“Bây giờ biết sợ rồi à? Biết nguy hiểm rồi à?” Cố Tòng Kim tìm kiếm lỗ tai cô, thổi khí vào lỗ tai mềm mại của cô, hàm răng cắn lên vành tai mượt mà.

Trong phòng sách mở ánh đèn ấm áp, hai người dựa vào nhau rất gần, cô đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của Cố Tòng Kim.

Động tác vừa mới nãy của Cố Tòng Kim, thật là quá làm người mơ màng, hai má Tẫn Hoan đỏ bừng, giống quả táo chín.

“Không sợ, em tin tưởng anh.” Tẫn Hoan đối diện với ánh mắt của hắn, đôi con ngươi kia rực rỡ lấp lánh, ánh sáng lưu chuyển, ướt dầm dề.

Tay Cố Tòng Kim từ chỗ bả vai cô trượt xuống, ôm eo cô, hắn đem đầu gắt gao chôn ở hõm cổ Hứa Tẫn Hoan, ngửi một hơi thật sâu, thở dài nói: “Hứa Tẫn Hoan, anh nên làm gì với em bây giờ?”

Ánh đèn màu vàng ấm áp, chiếu lêи đỉиɦ đầu hai người, chàng trai ôm chặt vòng eo mềm mại của cô gái, giống như một đứa trẻ, tư thế tìm kiếm sự an ủi, Cố Tòng Kim ôm thật sự rất chặt, chặt đến nỗi Hứa Tẫn Hoan sắp hít thở không thông, hắn mới buông tay ra.

Tẫn Hoan ngồi ở trên sô pha trong phòng khách chờ Cố Tòng Kim, cô nhìn quanh bốn phía, phòng khách của hắn rất quy củ, chỉ có một mặt tường dùng để treo tranh, có cổ phong, có hiện đại, cần gì đều có.

Dưới lòng hiếu kỳ, Tẫn Hoan đi đến phía trước mặt tường kia, hai tay chắp phía sau, tỉ mỉ quan sát tranh.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bức tranh, rất quen mắt, hình như là nhìn thấy ở đâu rồi, bức tranh này vẽ một bóng dáng, thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng, tay cầm một quyển sách, dưới ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi làn tóc thiếu nữ.

Cô ngưng mắt suy nghĩ, lại vẫn nghĩ không ra mình từng thấy bức họa này ở đâu.

Thời điểm Cố Tòng Kim từ phòng ngủ đi ra, thấy Hứa Tẫn Hoan đang nghiêm túc xem tranh, hắn yên lặng không một tiếng động đứng phía sau cô. Hắn nhìn đến phần tóc buộc đuôi ngựa của Hứa Tẫn Hoan, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài. Yết hầu Cố Tòng Kim căng thẳng.

“Xem cái gì vậy?” Một giọng nói vang lên đánh vỡ suy nghĩ của Hứa Tẫn Hoan, cô hoảng sợ, lấy tay vỗ ngực, lui về sau một bước.

“Bạn học Cố Tòng Kim, phiền toái cậu lần sau không cần xuất quỷ nhập thần như vậy có được không?” Tẫn Hoan oán trách nói.

“Bạn học Cố Tòng Kim, phiền toái cậu lần sau không cần xuất quỷ nhập thần như vậy có được không?” Những lời này, thời đi học Cố Tòng Kim nghe cũng không ít.

Thời điểm hắn vừa mới chuyển vào lớp mới, hắn ngồi phía trước Hứa Tẫn Hoan, sau này Diệt Tuyệt sư thái cảm thấy hắn cao quá, như hạc trong bầy gà, ngăn cản tầm nhìn của các bạn học khác, liền để hắn đổi chỗ với Hứa Tẫn Hoan.

Khi đó, Tẫn Hoan rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần cô vừa đọc tiểu thuyết, Cố Tòng Kim sẽ ở sau lưng đọc theo cô, đợi đến khi Tẫn Hoan phát hiện, Cố Tòng Kim luôn là cười nói: “Cùng nhau xem đi, sang hèn cùng hưởng.”

Hứa Tẫn Hoan trời sinh ít nói, tự mình đọc sách một mình, cảm thấy mình đọc cùng với một người khác rất kỳ quái, cô không nghĩ ra nên nói cái gì, mỗi lần đều chỉ dùng câu này mắng hắn, loại lời nói này, người ngoài nghe được, ngược lại cảm thấy như là đang ve vãn đánh yêu.

Cố Tòng Kim cho cô cầm một cái áo khoác gió màu nâu nhạt, buổi tối lạnh, để cô khoác thêm, Tẫn Hoan nghe lời mà phủ thêm áo khoác có mùi gỗ tùng nhàn nhạt kia.

Ở thang máy, Cố Tòng Kim nói muốn đưa cô xuống, lại bị cô nghiêm lệnh từ chối, cô đem hắn đẩy ra khỏi thang máy, Tẫn Hoan lo lắng nếu hắn trúng gió thì lại tăng thêm bệnh tình, thế thì mất nhiều hơn được. Huống hồ là cô tới quan tâm người ta, chứ không phải tới gây phiền phức.

Tẫn Hoan đang muốn đi vào thang máy, Cố Tòng Kim đột nhiên giữ chặt tay cô.

Tay hắn nắm lấy cổ tay Hứa Tẫn Hoan, có hơi dùng sức, bởi vì phát sốt, tay Cố Tòng Kim thật ấm áp. Nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua làn da, từng đợt truyền vào chỗ sâu trong lòng cô.

Lối đi nhỏ tối tăm, Cố Tòng Kim áp môi lên môi cô, hai cánh môi dán lại bên nhau, môi trên đè nặng môi dưới, hắn nóng bỏng, cô lạnh lẽo.

Cố Tòng Kim mυ'ŧ lấy môi cô, Tẫn Hoan hơi há miệng, Cố Tòng Kim thừa cơ hội nước đυ.c thả câu, hắn vươn đầu lưỡi, liếʍ khoé môi Tẫn Hoan, tinh tế miêu tả viền môi của cô.

Giống như không thoả mãn, đầu lưỡi vói vào trong, đảo lấy đầu lưỡi Tẫn Hoan, giống binh lính công lược thành trì, Cố Tòng Kim mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của cô, đầu lưỡi hắn đảo khắp khoang miệng cô.

Hương vị nước chanh nhàn nhạt tản ra ở trong miệng hai người, mới nãy hắn cố ý đi đánh răng. Đầu lưỡi nhỏ của cô bị hắn cuốn ra, kéo theo một sợi chỉ bạc ái muội.

“Ưʍ.” Hứa Tẫn Hoan không nhịn được kêu lên, cô có hơi không thở nổi. Cố Tòng Kim bất mãn với khe hở giữa hai người, đem cô kéo vào người mình càng chặt, như muốn khảm cô vào người mình.

Du͙© vọиɠ ẩn hiện trong mắt Cố Tòng Kim, hắn xoa bộ ngực mềm mại của Hứa Tẫn Hoan, nhéo nhéo, tay từ cổ áo thâm nhập, theo đường cong tìm được bộ ngực, bàn tay ấm áp xoa nắn bộ ngực sữa của cô, dưới lòng bàn tay là tiếng tim đập càng dồn dập của cô.

Hứa Tẫn Hoan bị xoa đến cả người đều thoải mái, cô trầm thấp mà rêи ɾỉ, như là gậy ông đập lưng ông, Cố Tòng Kim nghe xong, như bị mời gọi.

Ý thức dần tỉnh táo, cô vội vàng đẩy Cố Tòng Kim ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, cảm thấy quá thẹn, ở hành lang còn làm loại chuyện này, huống hồ hai người còn chưa xác định quan hệ.

“Xin lỗi, có chút không kìm lòng được.” Cố Tòng Kim giúp cô sửa sang lại quần áo, nâng cằm cô lên, đối diện với cô.

“Cố Tòng Kim, anh trở về đi, em đi trước.” Giọng cô nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc. Tẫn Hoan nói xong, không cho Cố Tòng Kim cơ hội đáp lại, đi ngang qua bên cạnh hắn, tiến vào thang máy, đóng cửa.

Ngoài cửa thang máy, Cố Tòng Kim nhìn cô, đi ra ngoài một bước chính là địa bàn của Cố Tòng Kim, lãnh địa với Tẫn Hoan mà nói là quá nguy hiểm.

_______________

Editor: Từ chương này xưng hô đổi thành anh – em cho thân mật nha!