Hứa Tẫn Hoan mặc một chiếc váy hai dây cổ điển màu đỏ rượu, cộng thêm một chiếc áo khoác gió màu đen, giờ phút này, cô đứng trước cửa Starbucks. Các tòa nhà đối diện san sát nối tiếp nhau, từng dãy từng dãy, không liên quan đến nhau, giống như người hiện tại, không quấy rầy lẫn nhau.
*
Buổi sáng, Lâm Phù liền kéo Hứa Tẫn Hoan dậy, nói hôm nay phải gặp một người tương đối quan trọng, Tẫn Hoan bất đắc dĩ nghĩ: Người quan trọng gì chứ, rõ ràng là đối tượng xem mắt. Đêm qua cô vì chạy deadline viết bản thảo, thức đến rất khuya, Tẫn Hoan có một bệnh nhỏ, thời gian thức đêm dài, sắc mặt sẽ trở nên rất kém, Lâm Phù như thế nào cũng phải bắt cô hoá trang, nói là làm cho người ta có ấn tượng tốt.
Hứa Tẫn Hoan cởϊ áσ ngủ, thay cái váy hai dây còn tính là nhìn được này, thời tiết tuy rằng có hơi lạnh, nhưng mà phủ thêm áo khoác cũng vừa đủ giữ ấm. Cô vừa trang điểm vừa hỏi mẹ Lâm, “Người kia tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi ạ? Làm nghề gì?”
Mẹ Lâm giống như đã dự đoán được, chắc chắn cô sẽ lại hỏi liên tục như lúc trước, sau đó tìm cái cớ từ chối, nhưng mà lần này, bà không tính toán nói cho Tẫn Hoan, mẹ Lâm giúp cô dọn phòng: “Con quản nhiều như thế làm gì? Chỉ cần nhớ rõ địa điểm là được.”
*
Hứa Tẫn Hoan đẩy cửa đi vào, người ngồi trong Starbucks không tính là nhiều, rốt cuộc thì bây giờ cũng là buổi chiều, cô gọi một ly cà phê, tìm vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống, Tẫn Hoan thích những vị trí cạnh cửa sổ, hoặc là vị trí góc, nó khiến cô thấy có cảm giác an toàn, cạnh cửa sổ cô có thể quan sát mọi người bên ngoài, còn có thể thưởng thức cảnh đẹp.
Cô chán đến chết nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trong lúc đó, một bóng hình chợt lóe qua, người nọ đứng trước một con Mercedes-Benz G-Class màu đen, tay đút túi quần, đưa lưng về phía cô, hình như đang gọi điện thoại.
Cô mở to mắt, lại nhìn một lần, người đó hình như là Cố Tòng Kim, Tẫn Hoan hoảng loạn cúi đầu, làm bộ uống cà phê, cô yên lặng mà cầu nguyện Cố Tòng Kim sẽ không nhìn thấy cô, trong lòng cô có dự cảm xấu, người mà mẹ Lâm nói, chính là Cố Tòng Kim.
Đối tượng xem mắt lại chính là người mình thầm mến, quả thật không cần kịch tính vậy đâu, Tẫn Hoan phát hiện Cố Tòng Kim đẩy cửa vào, nhìn quanh bốn phía, lập tức đi tới góc này. Người kia cao, dáng người thẳng tắp, chân thon dài, nơi chốn đều hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mấy cô gái trong tiệm cà phê nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người đàn ông có khí chất bất phàm này, các cô nhìn thấy hắn ngồi xuống đối diện một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, liền thấy đáng tiếc, xem ra, người này là hoa đã có chủ.
Hứa Tẫn Hoan vô ý thức quấy ly cà phê, cô cảm thấy hiện tại bộ dáng bên ngoài của mình bình tĩnh như mặt biển, nhưng thực tế trong lòng đã nổi sóng, cô khóc không ra nước mắt, chưa thấy qua người mẹ nào hố con gái mình như thế.
Cố Tòng Kim đi tới vị trí Hứa Tẫn Hoan ngồi, ngón trỏ hắn hơi cong, nhẹ nhàng gõ mấy cái, cặp mắt đào hoa hơi giương lên, giọng nói hắn trầm thấp mà có từ tính, Tẫn Hoan nghe thấy hắn nói: “Hứa Tẫn Hoan, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Hứa Tẫn Hoan không muốn nói chuyện, cô quả thật muốn giả chết, sao lại có chuyện cẩu huyết như vậy chứ, chắc chắn gần đây ra cửa không xem hoàng lịch, đi đâu cũng gặp phải hắn. Hắn ăn mặc một thân âu phục, màu đen, cắt may vừa vặn, người đàn ông vai rộng chân dài, mặc cái gì cũng đều đẹp, càng nhìn càng cấm dục, cổ tay còn đeo một cái đồng hồ, là hãng mà Tẫn Hoan không biết.
Cố Tòng Kim nhìn người người con gái đối diện, hắn cười cười: “Sao vậy? Tính toán không để ý đến tôi à?”
Tẫn Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cô cùng hắn bốn mắt giao nhau, Tẫn Hoan bị ánh mắt kia làm cho tâm thần không yên. Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, đem mồ hôi lòng bàn lau vào váy, cứng đờ nghẹn ra một câu: “Sao lại là anh?”
“Ồ? Sao lại là tôi? Vậy cô hi vọng là ai? Cô không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?” Cố Tòng Kim hỏi ngược lại, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Từ sáng nay Cố Tòng Kim đã dự đoán được Hứa Tẫn Hoan sẽ có phản ứng như vậy, ở trong hiểu biết của hắn, Hứa Tẫn Hoan tuy có một bộ ‘chuyện không liên quan đến mình’, rất lãnh đạm, nhưng hắn biết rõ, có người, ngoài lạnh trong nóng. Một khi có ai đó hoà tan được tầng băng kia, nhiệt độ sẽ tự nhiên mà phát tán ra ngoài.
Sắc trời ngoài cửa sổ hơi xám xịt, tầng mây rất nặng, như là nước mực vẩy lên, ngón tay Cố Tòng Kim vô ý thức đặt trên đùi gõ gõ, hắn nói: “Nếu là tới xem mắt, vậy lại làm quen một lần nữa đi.”
“Cố Tòng Kim, năm nay 28, thích yên tĩnh, trước đến nay chưa có đối tượng, có một người thân rất quan trọng, nghề nghiệp là bác sĩ, thời gian công tác không ổn định, không có thói xấu, không thích ăn cay, không ăn đồ ngọt, cấp ba từng thích một nữ sinh, không có tỏ tình, coi như bỏ lỡ, tương lai trong một năm, hy vọng có được gia đình thuộc về mình.” Giọng nói Cố Tòng Kim trầm thấp, giống như nắng ấm mùa đông, chiếu vào trong thân thể Hứa Tẫn Hoan.
Tẫn Hoan ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp Cố Tòng Kim trong bộ dáng này, lấy loại hình thức này, cô nghĩ lệch lạc, chỉ chú ý một câu Cố Tòng Kim nói, cấp ba từng yêu thầm một nữ sinh, là Trần Tư Tư sao?
Trần Tư Tư, là giáo hoa cấp ba của các cô, là kiểu thiếu nữ nũng nịu trẻ con, lời đồn nói Cố Tòng Kim với cô ấy có quan hệ không bình thường, chuyện năm đó, cũng là do Trần Tư Tư gây ra, đây là phiên bản có thể tin được nhất mà Tẫn Hoan đã nghe.
Cố Tòng Kim nhìn cô gái đối diện, làn da trắng nõn, cô mặc váy hai dây màu đỏ rượu, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Nhìn thấy không phải rất rõ ràng, cô rũ mắt, không nhìn hắn, trầm mặc, Cố Tòng Kim đánh vỡ sự yên tĩnh này: “Hứa Tẫn Hoan, tôi cho cô thời gian suy xét, trước ở chung thử xem.”