“Sau đó thì sao?” Triệu Kim Mạn cắn ống hút, tay chống cằm, cô ấy giơ tay nhấc chân đều toát ra hương vị phong tình, ngay cả Hứa Tẫn Hoan là con gái nhìn vào cũng không nhịn được run rẩy một cái.
Tẫn Hoan thưởng thức ly cà phê kiểu Mỹ phục vụ vừa đưa, cô dùng muỗng khuấy nhẹ, hương vị cà phê chậm rãi bay lên, cô ngước mắt nhìn Triệu Kim Mạn nói: “Tớ còn có thể làm gì bây giờ? Không mau trốn đi còn ở đấy cho mất mặt xấu hổ à.”
Triệu Kim Mạn hận sắt không thành thép, cô ấy vỗ vỗ hoa văn đẹp đẽ trên bàn gỗ, mắng: “Tớ nói này sao cậu lại túng quẫn như vậy, uổng cho gương mặt đẹp này.”
“Vâng vâng vâng, đại tiểu thư Triệu cậu có mị lực, nhưng cậu cũng không nghĩ xem, tớ mấy hôm trước vừa mơ thấy cậu ấy, hơn nữa còn là loại mơ này tớ cũng không dám đối diện với người ta.” Cô trả lời, lông mi thật dài rũ xuống, phủ một cái bóng dưới mí mắt, Triệu Kim Mạn nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, quả thật tức giận.
Triệu Kim Mạn là bạn của Tẫn Hoan, rất thân thiết, hai người từ cấp ba đến đại học, mãi đến khi đi làm vẫn còn giữ liên hệ với nhau, cô ấy biết tính tình Tẫn Hoan, luôn lãnh lãnh đạm đạm, hơn nữa trong xương cốt còn hơi tự ti, chuyện năm đó có ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Triệu Kim Mạn có được sinh hoạt dễ chịu hạnh phúc, vẻ ngoài vừa xinh xắn lại đáng yêu, cô ấy nhấp một ngụm cà phê, “Tớ nói này, nếu không cậu đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, sau đó thượng cậu ta đi? Miễn cho về sau có tiếc nuối.”
Tẫn Hoan nhìn về phía Triệu Kim Mạn, cô gái này, nhìn là biết được tình yêu bao phủ đến thoải mái, cô cười nói: “Cùng Phó tổng nhà cậu phát sinh chuyện vợ chồng rồi à? Nhìn vẻ mặt cậu không khỏi quá xuân phong đắc ý đi.”
“Thế nào, Phó tổng nhà cậu có phải luôn là tài đại khí thô không?” Tẫn Hoan nhịn không được trêu ghẹo.
Triệu Kim Mạn khó có được thẹn thùng, hai má nhiễm màu đỏ ửng nhàn nhạt, gương mặt tươi đẹp của cô ấy, có sự diễm lệ khi đã trải qua tình sự. Cô ấy không nói gì tức là đã cam chịu.
“Vậy còn cậu về sau tính toán như thế nào? Vẫn một mình như vậy sao?” Triệu Kim Mạn lại bắt đầu nhọc lòng, cô ấy không biết Hứa Tẫn Hoan đang nghĩ gì, Hứa Tẫn Hoan thích Cố Tòng Kim, thích đã sắp mười năm, trong cái tuổi tình đậu sơ khai thích một người, thẳng đến hiện tại, vẫn lẻ loi một mình, cuộc sống là hiện thực nhưng trong xương cốt Hứa Tẫn Hoan lại là người rất lãng mạn. Ở trong nhận thức của cô, từng thích Cố Tòng Kim vậy rất khó thích thêm một người khác.
Chuyện năm đó nháo đến ồn ào huyên náo, Tẫn Hoan vốn dĩ muốn nói ra lại chỉ đành chùn bước, cô giống như rùa đen, lấy hết can đảm thò đầu ra, kết quả lại lập tức rụt đầu về trong mai. Sau này, Cố Tòng Kim thôi học, chuyển đi trường khác, từ đó về sau, Hứa Tẫn Hoan chưa từng gặp Lại Cố Tòng Kim, người kia, giống như theo thanh xuân mà biến mất.
“Cậu bây giờ hoặc là tiếp thu sắp xếp xem mắt của mẹ cậu, hoặc là đón khó mà lên, đem Cố Tòng Kim bắt lấy.” Triệu Kim Mạn phân tích nói.
Tẫn Hoan không phản ứng cô ấy, nào có dễ dàng như vậy, thái độ Cố Tòng Kim đối với cô như thế nào cô cũng không biết, mẹ Lâm bên kia thì càng đáng sợ hơn, Lâm Phù cũng chính là mẹ ruột của Hứa Tẫn Hoan, là Giáo sư Sử học, từ khi Tẫn Hoan tròn 25 tuổi, vẫn còn chưa có bạn trai, mẹ Lâm liền bắt đầu sốt ruột.
Đàn ông tám phương đều được bà giới thiệu qua, có luật sư, bác sĩ, giáo viên, tóm lại cần gì cũng có, không gì không có, mẹ Lâm hao hết tâm tư muốn cô lấy chồng, cô thì khen ngược, không đi xem mặt không nói, mỗi lần đi đều làm bại hoại thanh danh, hiện tại người trong tiểu khu này đều suy đoán, con gái Hứa gia, có khả năng là mắc bệnh kín không muốn người khác biết đến.
Tẫn Hoan vuốt lọn tóc nâu dài hơi hơi cuốn trước ngực, hỏi: “Kim Mạn, cậu cảm thấy tớ với cậu ấy có khả năng không?”
“Cơ hội là do con người sáng tạo ra, không thử một lần làm sao biết chắc rằng Cố Tòng Kim thật sự sẽ không thích cậu?” Triệu Kim Mạn nói, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua cửa kính, chiếu lên trên người hai người, ấm áp dễ chịu, Tẫn Hoan thấy được tự tin của Triệu Kim Mạn, cô ấy trưởng thành, còn tìm được hạnh phúc của chính mình. Cô vui vẻ mà nở nụ cười.
Về đến nhà, mẹ đang nấu canh, tháng mười hai thành phố A đã bắt đầu có sương mù, Lâm Phù nghe thấy âm thanh cửa mở, bà lau tay vào tạp dề một chút, hỏi: “Về rồi à? Mệt không con?”
Tẫn Hoan cởϊ áσ khoác, hữu khí vô lực đáp: “Vâng.”
Mẹ Lâm hỏi: “Sao rồi?”
“Không có việc gì, chỉ là mất cân bằng nội tiết, cộng thêm đau bụng kinh, bác sĩ đã kê đơn, uống đúng giờ là được.”
Phòng bếp truyền đến tiếng nước sôi, mẹ Lâm vội chạy vào mở nắp nồi, mùi hương canh xương sườn chui vào mũi, cùng với hơi sương bay lên, Tẫn Hoan dựa vào cửa, nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ Lâm, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ, nếu con vẫn không chịu kết hôn, mẹ sẽ trách con sao?”
Mẹ Lâm sợ tới mức làm cái muỗng rơi trên sàn nhà, bà là một người luôn hết mực ôn nhu, nhưng một khi cùng Tẫn Hoan thảo luận về vấn đề này, lại hết sức cố chấp, mẹ Lâm một bộ lý do thoái thác: “Bây giờ con còn trẻ, xinh đẹp, chờ về sau con già rồi, nhìn người ta ra vào có đôi, tự nhiên sẽ biết có nên lấy chồng hay không.”
“Mỗi người đều là cá thể độc lập, trước khi tìm được nửa kia, chúng ta đều phải lẻ loi tiếp bước, cho dù có cha mẹ, bạn bè, nhưng nửa kia mới là người thuộc về con, chờ đến lúc đó cuộc sống của con cũng vì có người kia mà trở nên càng hạnh phúc vui sướиɠ.” Đôi mắt mẹ Lâm có chút ướŧ áŧ, bà bê canh tới, múc cho Tẫn Hoan một chén, nói: “Tình cảm giống như uống nước, ấm lạnh chỉ có mình biết.”
“Tẫn Hoan, vĩnh viễn không được tuyệt vọng với tình yêu, con sẽ gặp được người thật sự yêu con, hiểu con.”
Mẹ Lâm nói một phen lý do thoái thác, thế mà Tẫn Hoan không có điểm nào phản bác được, cô thậm chí có chút đồng tình, bởi vì khi mẹ Lâm nói đến nửa kia, ấn tượng đầu tiên trong đầu cô chính là Cố Tòng Kim.
Mẹ Lâm đột nhiên nói: “Giáo sư tiếng Pháp trường mẹ có một đứa cháu ngoại, nghe nói làm bác sĩ, tuấn tú lịch sự, qua mấy ngày nữa con đi làm quen, như thế nào?”
Động tác uống canh của cô đột nhiên dừng lại, trên tay cô cầm bát sứ trắng, lại tiếp tục uống canh, có lẽ là đã nhận mệnh, tuy rằng Cố Tòng Kim rất tốt, nhưng chung quy cũng không phải của cô.
Tẫn Hoan uống một ngụm canh, cô trả lời mẹ: “Mẹ, con sẽ thử xem sao.”