Trời đất lúc này âm u, mây đen kéo tới mịt trời không khí xung quanh ảm đạm, có phần se lạnh.
Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt người cô rất yêu, người luôn quan tâm, lo lắng, người mà cùng cô trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từng có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc mà hét lên đầy bi thương:
- Ngụy Trạch Hải! Tại sao vậy hả?
- Anh xin lỗi
_______________
Khi ta được mang đến thế giới này thì chắc hẳn sẽ có những chuyện mà ta nhất định phải trải qua, những cảm xúc vui, buồn, yêu, hận phải có và những người ta phải gặp được.
Một cô gái tươi tắn đang đi trên đường, miệng luôn cười, gương mặt khả ái, vừa kết thúc buổi học ở trường, Tịnh Kỳ 17 tuổi, mặc trên người một bộ váy trắng tinh khôi dài tới đầu gối, mái tóc được buộc cao, mang trên người một chiếc balo đen đi trên đường, cô nhìn lên bầu trời, cha mẹ gần 10 năm rồi.
Tịnh Kỳ đang trên đường trở về ngôi nhà tăm tối ấy, một căn nhà to lớn mà hơn bảy năm trước Tịnh Kỳ đã bước vào. Chưa bước vào trong nhà đã nghe giọng bà mẹ nuôi vang dội:
- Con Tịnh Kỳ ấy mà! Phối hôn nó cho con trai thứ hai của Thuần gia sợ người ta còn không chịu
Giọng nói của người người phụ nữ quen thuộc, không thể nhầm lẫn đó là chị ruột của người mẹ nuôi Mộng Loan cũng có thể hiểu đó chính là dì Tịnh Kỳ vang lên:
- Chị sao lại nói thế, em thấy con bé cũng xinh xắn, hiểu chuyện nhưng có phần hơi ngu đần thôi.
Vừa nói lại vừa cười lớn bên ngoài nghe rõ mồn một, người phụ nữ đó nói tiếp:
- Cậu con trai thứ hai nhà ấy mang tiếng ăn chơi, đào hoa coi chừng thế mà Thuần chủ tịch lại chịu Tịnh Kỳ đó!
- Nếu đồng ý thì tốt, thế hai nhà kết thông gia sẽ góp phần nâng đỡ công ty Dương Khả thêm lớn mạnh rồi- Mộng Loan càng cười ngạo nghễ
Tịnh Kỳ bên ngoài nghe thấy chỉ khẽ nhếp mép cười, ngày này cũng đã đến. Tịnh Kỳ nhắm chặt mắt rồi mở ra với ánh mắt có phần nhúc nhát, bước vào trong nhà. Gương mặt rạng rỡ vui vẻ:
- Chào mẹ nuôi, chào dì.
Người dì thấy cô bước vào cũng chỉ cười trừ một cái, Tịnh Kỳ lại tiếp lời vừa nói:
- Mẹ nuôi và dì cứ nói chuyện, có việc gì thì cứ gọi, con ra vườn làm chút việc.
Mộng Loan đang ngồi trên ghế sofa đứng bật dậy, sử dụng gương mặt trìu mến:
- Đi lại đây
Tịnh Kỳ cũng đi gần lại chỗ bà nhưng bước chân có phần chậm chạp:
- Mẹ nuôi có gì sai bảo?
- Mẹ sẽ gả con cho Thuần Hoàng Phong con trai thứ hai của Thuần gia
Tịnh Kỳ có phần sợ hãi kèm theo lo lắng nhưng lời nói rất rõ ràng:
- Mẹ nuôi! Con không muốnn
Mộng Loan liền thay đổi sắc mặt quay lại trạng thái hùng hổ như thường ngày:
- Mày không có quyền quyết định
Chị gái Mộng Loan cười khênh khểnh, liếc mắt sang Tịnh Kỳ:
- Hai mẹ con có gì từ từ nói. Thôi em cũng về đây
Cứ thế rồi bà đi ra khỏi nhà. Tịnh Kỳ nắm lấy tay bà Mộng Loan, đầy sự hoang mang, lo sợ:
- Mẹ nuôi không thể ép con như thế được, con không muốn.
Mộng Loan bực tức, hất tay Tịnh Kỳ ra, rất dữ tợn nhìn Tịnh Kỳ với kiểu người bề trên nhìn kẻ nô ɭệ của mình:
- Mày hôm nay cả gan dám cãi lời tao. Uổng công bảy năm nay tao nuôi dưỡng, tốn bao nhiêu tiền bạc cho mày
Tịnh Kỳ cuối đầu cười nhuếch mép bỗng chốc ngước lên, vẻ mặt sợ hãi, sửng sốt lúc nãy chẳng còn đâu mà thay vào đó là gương mặt đầy tự tin, khí thế, cao giọng:
- Hừ... nuôi dưỡng, tốn tiền bạc, bà nói ra mà không thấy xấu hổ à. Tất cả tiền bà nuôi tôi trong bảy năm qua đều là do chú Lê Bách đưa cho. Bà chẳng tốn đồng xu nào cho tôi cả!
Vị luật sư ngày trước đưa Tịnh Kỳ vào trại trẻ mồ côi bởi vì di nguyện của cha mẹ cô. Nếu được ai nhận nuôi thì cứ chu cấp tiền cho họ để nuôi Tịnh Kỳ đến năm 14 tuổi thì phải chu cấp thêm tiền để cho Tịnh Kỳ vào học trường Phi Geo và cuộc sống của cô có ra sao cũng không được can thiệp.
Lúc đưa tiền luật sư cũng không lộ diện mà dùng đủ cách thức để gửi nếu họ không còn nuôi cô nữa thì sẽ ngừng ngay việc chu cấp. Tất cả đều này luật sư đều nói cho Tịnh Kỳ biết.
Mộng Loan thật sự tức giận và kèm theo phần ngạc nhiên, giọng nói vẫn rất hung dữ:
- Sao mày biết được hả?
Đôi mắt kiên định, khí thế ngút ngàn, Tịnh Kỳ chẳng hề sợ sệt mà khẳng định:
- Bà không cần biết, đều mà bà cần biết đó chính là từ bây giờ tôi sẽ không khuất phục bà nữa!
Mộng Loan quá tức giận đưa tay lên cao rồi vụt xuống muốn tát Tịnh Kỳ ai ngờ đã bị Tịnh Kỳ bắt lấy rồi tay kia Tịnh Kỳ nhanh chóng. Chát! Tát bà ta một cái rất đau.
Trên lầu một cô gái xinh đẹp chính là Khả Nguyệt 18 tuổi gương mặt xinh đẹp và là con gái ruột của Mộng Loan, mặc trên người một chiếc áo croptop ôm người và quần đùi càng thể hiện rõ thêm thân hình đẹp, vòng nào ra vòng ấy. Nhanh chóng chạy xuống đỡ Mộng Loan đứng lên, rồi quát:
- Mày làm cái gì thế hả?
Khả Nguyệt cũng tức giận muốn tát Tịnh Kỳ nhưng lần này người bắt lấy tay Khả Nguyệt lại là Dương Đằng.
Dương Đằng 22 tuổi là một chàng trai xuất sắc trong mọi phương diện với vẻ ngoài điển trai, chiều cao lí tưởng 1m82, thân hình chuẩn, bề ngoài trầm lắng, anh cũng là con trai lớn của Mộng Loan. Khả Nguyệt tức giận:
- Anh còn giúp nó, anh đâu biết con người thật của nó. Anh có biết nó vừa đánh mẹ không hả?
Dương Đằng nhìn vào người mẹ kính yêu với gương mặt một bên đã ửng đỏ, Dương Đằng dịu dàng, dùng đôi mắt ấm áp nhìn cô em gái nuôi:
- Mọi chuyện như thế nào hả Tịnh Kỳ?
Tịnh Kỳ trước giờ luôn sống thật con người mình trước mặt Dương Đằng cũng bởi anh luôn đối xử rất tốt với cô. Lần này Tịnh Kỳ cũng chẳng muốn nói dối anh:
- Mẹ nuôi muốn em cưới người đào hoa, ăn chơi có tiếng chính là Thuần Hoàng Phong. Em sắp bị mẹ nuôi cho ăn một cái tát nhưng do em nhanh tay hơn sau đó Khả Nguyệt xuống định làm gì thì anh cũng thấy rồi.
Mộng Loan tức giận nhưng vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh:
- Mày như thế là nói mẹ con tao ăn hϊếp mày à, gả mày cho nhà quyền quý như thế không phải tốt cho mày à!
Dương Đằng từ tốn nhưng có phần nghiêm nghị vẫn hết mực bảo vệ cô em gái:
- Thôi được rồi. Hoàng Phong thật sự là người không phù hợp với Tịnh Kỳ đâu mẹ. Hôn sự của em ấy không phải mặt hàng để kinh doanh.
Anh ấy vẫn luôn bênh vực mình nhưng thật sự là có công dụng sao? Tịnh Kỳ kéo tay Dương Đằng:
- Anh không cần nói giúp em nữa. Dù gì hai người cũng là mẹ con ruột...
Mộng Loan cười nhuếch mép đầy khinh bỉ, mặt có vài phần nhăn nhó:
- Mày đừng giả vờ nữa, mày là hạn người chẳng tốt lành gì cả. Chỉ có con trai ngốc này mới thương hại mày thôi!
Tịnh Kỳ vẻ mặt cứng rắn, không chút kiên dè từng bước lại gần Mộng Loan:
- Mẹ nuôi à! Bà nghĩ mình có thể một tay che trời sao? Bà không xứng kể cả làm mẹ nuôi tôi.
Mộng Loan đã chẳng giữ được vẻ bình tĩnh mà quát thẳng vào mặt Tịnh Kỳ:
- Mày giỏi lắm. Hôm nay Mộng Loan này tuyên bố Trần Tịnh Kỳ không còn là con nuôi của nhà họ Bạch này nữa.
Dương Đằng khựng người, anh không muốn mọi thứ sẽ đi đến bước đường này:
- Sao mẹ lại vậy hả?
Tịnh Kỳ có vẻ hài lòng, dường như đã diễn ra theo những gì cô mong muốn:
- Nếu bà đã nói như thế thì tôi cũng sẽ không ở đây nữa.
- Người đâu!- Mộng Loan quát lớn