Chương 2: Nhân lúc anh trai ngủ trộm sờ vào trong quần ngủ của anh
Hai người ngồi ở ghế sau của taxi, khóe mắt của Kiều Vũ Thư có thể thấy Cố Lâm Hoài, cậu mặc áo sơ mi màu đen, nút thắt ngay ngắn thành hàng, tóc cắt gọn gàng sạch sẽ, cổ sạch sẽ thon dài lộ ra, không giống hắn ngồi giạng rộng hai đùi sang hai bên, Cố Lâm Hoài bất kể khi nào cũng đều giống như một quý công tử.
Kiều Vũ Thư có chút bực bội, Cố Lâm Hoài lại là không để hắn vào mắt như vậy, nếu không phải chuyện của hai năm trước thì lúc này không khí giữa bọn họ nhất định không phải như thế này, chính là hắn lại vui mừng mà tự mình nói ra, hắn chính là thích Cố Lâm Hoài.
Cúi đầu nhìn di động, đều là mấy người bạn chơi thân với hắn từ trước gửi đến biểu tượng quỳ lạy mà nghênh đón.
“Anh, em vẫn còn cùng một lớp với anh à?” Kiều Vũ Thư dường như nhớ tới cái gì, có lẽ là môi hơi khô nứt nên hắn liếʍ liếʍ môi.
“Em học lý, không cùng chỗ với anh, có lẽ là ở trên lầu, có Tạ Phong ở cùng với em.”
Tạ Phong là bạn của Kiều Vũ Thư, sau khi Kiều Vũ Thư đi rồi, không biết có phải là thích hoặc là được giao phó cái gì hay không, Tạ Phong thường xuyên tới cùng cậu đi ăn cơm, dẫn cậu đi chơi bóng, vòng giao tiếp xung quanh Cố Lâm Hoài rất sạch sẽ.
“Ngẩng lên.”
Cố Lâm Hoài thấy Kiều Vũ Thư lại liếʍ liếʍ môi, sau khi trả tiền xuống xe Kiều Vũ Thư đẩy rương hành lý đi theo bên người Cố Lâm Hoài, nhà bọn họ ở bên cạnh chỗ học tập, ấn thang máy lên tầng xong hai anh em liền đứng như vậy, cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Vừa vào cửa Kiều Vũ Thư ôm lấy Kiều Gia, “Người đẹp Gia Gia lại càng xinh đẹp hơn rồi!”
“Ba hoa.” Kiều Gia cười thực vui vẻ, Cố Lâm Hoài chưa nhìn đã biết đồ ăn hôm nay làm tất cả đều là món Kiều Vũ Thư thích ăn, Cố Lâm Hoài ném một chai nước cho Kiều Vũ Thư, tự mình trở về phòng.
Kiều Gia cùng Cố Dương Cần đối với hai người con trai đều tận lực bình đẳng, chính là Cố Lâm Hoài không thích biểu đạt tình cảm giống như Kiều Vũ Thư, bọn họ cũng hy vọng hai anh em khôi phục như trước kia, đến bây giờ cũng không ai biết bọn họ rốt cuộc đang náo loạn cái gì, đánh nhau chuyện gì.
Kiều Vũ Thư kéo rương hành lý vào phòng mình, trong tay hắn cầm hai chai nước, một chai đã uống hết một phần ba, còn có một chai là Cố Lâm Hoài cho hắn, hắn không mở ra.
Hắn cùng Cố Lâm Hoài ở phòng đối diện nhau, hướng phòng không tốt bằng của Cố Lâm Hoài, nhưng có thể thấy được Kiều Gia mới quét tước lại cho hắn.
“Đâu Đâu! Sao con lại chạy sang phòng anh hả! Lại nướ© ŧıểυ đầy ra…” Kiều Gia xách theo một con mèo có đốm hoa sau cổ, “Mẹ vừa mới trải xong.”
“Được rồi mẹ à, Đâu Đâu không phải cố ý.” Kiều Vũ Thư tiếp nhận mèo hoa, Đâu Đâu kêu meo meo vài tiếng.
“Cửa phòng này vừa mở ra nó liền vào đi tiểu ngay được, nếu không phải là con mang về, thì mẹ thật muốn ném nó đi luôn!” Kiều Gia kéo khăn trải giường ô uế xuống đi ban công giặt sạch.
Không ai chú ý con mèo trong lòng ngực Kiều Vũ Thư run đặc biệt lợi hại, khóe miệng Kiều Vũ Thư mím một cái, vẻ dịu dàng vừa rồi không còn. Hắn vứt mèo xuống đất tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
Đâu Đâu, nếu không phải do Cố Lâm Hoài* cứu, đại khái đã sớm trở thành một sinh mệnh nhỏ bé chết dưới sự tra tấn của Kiều Vũ Thư.
Cố Lâm Hoài ăn cơm rất ít, mỗi ngày buổi sáng ăn thừa đều sẽ cầm đi cho mèo ăn, Kiều Vũ Thư thường thường sẽ lạnh nhạt mà đứng bên cạnh, cho đến ngày đó có người cùng Cố Lâm Hoài thổ lộ, Kiều Vũ Thư ngay cả nhìn một con mèo cũng giống như nhìn kẻ thù.
Là Cố Lâm Hoài ôm lấy Kiều Vũ Thư ngăn hắn không thả mèo ngã xuống đất, dù sao “Đâu Đâu” cũng bị vết thương nhẹ, Cố Lâm Hoài chữa khỏi cho nó, mèo nhỏ liền không muốn đi nữa, cứ như vậy mà nuôi thật lâu.
“Dù sao anh ấy đối xử với ai cũng rất tốt, súc sinh cũng thế, vì cứu mày, ngay cả tao cũng dám ôm.” Kiều Vũ Thư không biết là nói với chính mình hay là nói với mèo.
Kiều Gia gõ gõ cửa phòng của Cố Lâm Hoài, “Đâu Đâu đi tiểu ướt giường của em trai con rồi, hai đứa cùng nhau ngủ được không? “
Cố Lâm Hoài mở cửa phòng ra liền thấy Kiều Vũ Thư ngồi xổm thu dọn đồ đạc, Đâu Đâu từ phía bên kia hắn rón rén lẻn đến bên chân mình, “Vâng.”
Nếu cậu không đáp ứng, Kiều Vũ Thư lại sẽ ở trên người hắn cắt mấy nhát? Cậu hy vọng nhanh nhanh đến lúc thi đại học, cậu chuẩn bị xin ra nước ngoài du học, hiện tại biện pháp duy nhất cậu có thể làm là trốn tránh.
Kiều Vũ Thư biết Cố Lâm Hoài không muốn cùng hắn ngủ, cho nên hắn tận lực cuộn ở một bên giường cũng không có gì đi. Hắn đều đã từng ôm Cố Lâm Hoài mà chìm vào giấc ngủ, nhìn vết thương trên cánh tay mình, mỗi một cái đều là nỗi nhớ đối với Cố Lâm Hoài.
“Đau à?”
“Không có.” Kiều Vũ Thư xoay người qua đi nhìn Cố Lâm Hoài, “Anh, em thật sự tốt. Chỉ là, áp lực thi đại học quá lớn.”
“Đúng không, đồng tính luyến ái còn có thể tốt sao?” Cố Lâm Hoài cùng người trong nhà đều biết Kiều Vũ Thư thích nam, chính là cũng không biết người kia là ai, Kiều Gia tiếp thu rất nhanh, bởi vì mọi người đều biết cái này không phải bệnh, cũng trị không hết.
“Em không phải đồng tính luyến ái.” Kiều Vũ Thư nằm ngửa ở trên giường, “Xu hướng tính dục của em vẫn luôn là anh, anh không thích nghe thứ này, nhưng chính là em thật sự có thể khống chế cảm xúc của mình, em bảo đảm không thương tổn những người bên cạnh anh, anh có thể đừng không để ý tới em được không?”
“Thương tổn chính em à?” Cố Lâm Hoài thở dài, “Ngủ đi.”
Kiều Vũ Thư là không ngủ được, hắn dùng tầm mắt miêu tả ngũ quan của Cố Lâm Hoài dưới ánh trăng, cho đến nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Tay Kiều Vũ Thư chậm rãi thăm dò sang phía Cố Lâm Hoài, giống như biếи ŧɦái mà vén quần ngủ của cậu lên, trong quần ngủ, đôi chân thon dài của cậu tùy ý lộ ra, lông chân rất ít, trên đùi không có một vết thương, cho đến khi hắn sờ đến phần bên trong đùi.
Cố Lâm Hoài tựa hồ bị sờ không thoải mái, dùng tay phủi bay Kiều Vũ Thư, Kiều Vũ Thư rút tay ra nhìn chằm chằm tay Cố Lâm Hoài.
Hắn đã từng đọc được một đoạn trong sách viết thế này, người có nốt ruồi trong lòng bàn tay đều là bởi vì kiếp trước đã ước định, kiếp trước kiếp này lập ra huyết chú, muốn ở kiếp này tái tục duyên nợ kiếp trước, bàn tay hai người giống nhau, nốt ruồi trong lòng bàn tay cũng giống nhau.
Hai người bọn họ đều có được một nốt ruồi trong lòng bàn tay, một người ở bên trái tay một người ở bên phải tay, Kiều Vũ Thư trộm đan tay phải vào khe hở ngón tay trái của Cố Lâm Hoài, nốt ruồi ở lòng bàn tay chạm vào nhau.
“Anh à, anh xem đi… Vì sao anh lại không tin cơ chứ.”
Những lời này thốt ra trong lúc ngủ mơ Cố Lâm Hoài không thể nghe thấy, Kiều Vũ Thư không chịu rút tay về, hắn nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng có thể trở về, không thể lại bị đưa đi.